Hiện tại tôi đã biết đồng chí ở cơ sở lão Phí nói là ai rồi, có điều ngẫm lại cũng đúng, có thể tiếp xúc sơ sơ tới Cục Bảo an quốc gia bọn họ thì cũng phải là cấp bậc cục trưởng này rồi, nếu gã thực sự tìm cảnh sát ở cơ sở để giải quyết thì sự việc sẽ càng phức tạp hơn.
Đám Trình Phong Thu theo tôi ra ngoài đều có chút xấu hổ lúng ta lúng túng, ông nông dân chất phác này kéo tay tôi nói xin lỗi:
- Tiêu đội trưởng, thêm phiền phức cho anh rồi.
Tôi vừa rút tay mình về từ trong cánh tay như kìm sắt của gã vừa nói:
- Việc nên làm, nên làm thôi, kế tiếp anh định làm thế nào?
Trình Phong Thu nói:
- Xe lửa cũng lỡ rồi, chỉ có thể đặt vé lại thôi.
Tôi nhìn thoáng qua hành lý đơn giản của họ, biết họ không có nhiều tiền, nói:
- Thế này đi, theo tôi về trường học ở vài ngày, chuyện vé xe lửa anh cũng đừng lo nữa.
Trình Phong Thu:
- Thế… thích hợp không?
Lúc này tôi thấy một hàng người đang lén lén lút lút men theo mép tường đồn công an mò ra ngoài, tôi cao giọng hô một tiếng:
- Đứng lại, cho bọn bay đi à?
Tiểu Lục sợ hãi quay đầu nhìn vị cảnh sát trẻ đang bận việc, khẩn trương nói:
- Cường ca, đừng hô mà.
Tôi cười hì hì liếc qua đám nông dân đang chà chà tay nói:
- Được, anh không hô, tụi bay tốt nhất cũng đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2320906/quyen-2-chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.