Đối với thi nhân tôi luôn luôn kính nhi viễn chi. Con người vĩnh viễn sợ những thứ mình không hiểu, đây là sự sợ hãi cùng bài xích theo bản tính, hơn nữa là nhân loại ắt có. Bản thân cảm thấy đầy nguy hiểm, bạn căn bản không biết khi nào nên điên cầm búa chặt đầu kẻ khác, hơn nữa viết lên: quá yêu ngươi.
Trương Tiểu Hoa nổi tiếng trên các trang mạng về viết lách nói một câu rất hay thế này: gặp một thằng thi nhân mà cho nó một viên gạch là đạo đức công cộng tối thiểu trong xã hội.
Cũng may Lý Bạch có tính ngông cuồng, tóc lão trắng cả đám rối tung rối mù, ăn mặc áo ba lỗ xộc xệch xanh xanh đen đen đầy vết bẩn, càng giống như mấy tên họa sĩ. So với thi nhân, tôi thích họa sĩ hơn. Hiện giờ lão ngồi chung với Tống Thanh, nghe Tống Thanh giảng kiến thức vỡ lòng về thế giới này. Tống Thanh nói cho lão về mic, chỉ cần để bên miệng, nói ra thì tiếng có thể vang ngoài ngàn dặm. Lý Bạch sờ cằm suy nghĩ: “Năm xưa nếu cung vàng điện ngọc có cái này…” loại tư duy phát tán của lão ngược lại phù hợp với người đương thời, xu hướng tự sướng rất lưu hành. Thực tế năm xưa lão nếu có thứ đó hiến cho Lý Long Cơ thì…, lão chắc sẽ được lợi hơn vài ngàn bài thơ.
Mọi người đều biết đế vương phong kiến có văn võ bá quan góp lời, thời đó văn đông võ tây đứng hai hàng. Nói cách khác, đây là một vấn đề phải giải quyết về tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2320793/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.