Chủ tịch ban giám khảo hỏi nhân viên công tác vài câu, bỗng ánh mắt bất thiện nhìn lướt qua bọn tôi. Tim tôi thắt lại. Đợi khi các đội khác khôi phục biểu diễn, Từ Đắc Long dẫn 300 nói muốn về trường. Hiển nhiên họ rất hài lòng với bài diễn của mình, mỗi người đều lộ vẻ thỏa mãn. Lý Tĩnh Thủy cùng Ngụy Thiết Trụ chạy tới giữ chặt tôi vui sướng nói: “Anh Tiêu, chúng em diễn thế nào?” Tôi miễn cưỡng cười: “Không tệ.” Ngụy Thiết Trụ nói: “Trước đều là nhạc dạo, đặc sắt nhất là bộ côn pháp phục ma sau đó kìa.” Tôi nói: “Chẳng phải là câu liêm thương sao?” Ngụy Thiết Trụ nói: “Đó cũng là dạo thôi.” Tôi ôm ngực nói: “…Các chú về sớm chút nghỉ ngơi đi.” Tôi tìm Lưu thư ký muốn vài lát chanh ăn, thuận tiền báo tiền mua chổi. Đợi khi cả bọn rời đi, ngẫm lại lời Ngụy Thiết Trụ…, tôi quả thực hận không đâm đầu vào tường mà chết được. Tôi âm trầm về chỗ. Chẳng biết võ quán nào đang diễn, xem ra cũng là võ thuật thế gia. Trên đài có một bàn đinh, một già mộ trẻ là cha con lên đài, cuối cùng ông già đặt thằng con nằm xuống, vuằ vặn nằm trên bàn đinh, đuắ con không hề hấn. Đứa con của đứa con = - hai đứa cháu khoảng mười ba mười bốn nâng một khối đá lên, đặt biến đá lên người cha mình. Sau đó một cô gái eo nhỏ thắt đáy lưng ong nhảy lên sân khấu, gõ đồng là, sau có cúi đầu chào bốn phía, mặt vô cùng xinh xắn: “Nhất gia tam đại lai hiến nghệ, tề đáo vũ lâm đại hội tụ. Tá vấn tửu gia hà xử hữu, cường đích lung đông khởi sang thất.” Khán giả há mồm trợn mắt, ban giáo khảo tập thể hóa đá. Hậm hực biến sạch, tôi vặn zoom ống nhòm: “He he, được.” Bắt đầu có người ồn ào. Cô gái eo nhỏ chắc đã quen không chút sợ hãi, mắt híp lại kêu mấy người lên kiểm tra độ sắc bén của bàn đinh cùng khối đá thật hay giả. Mấy người sờ sờ, gõ gõ, sau đó nhất trí nói rõ đây là đao thật thương thật. Dưới đài bắt đầu huýt gió, huýt sáo, ủng hộ. Một lão hói của một võ quán đông bắc thậm chí còn mở đầu sóng người, cả bọn từ đông sang tây đứng lên ngồi xuống đến mấy lần, hình htành một sóng cực lớn. Bởi vậy lây nhiễm cả đội đại biểu Quảng Đông ở bên, sau đó là Sơn Tây, Sơn Đông, Hồ Bắc, Hà Nam. Khán giả cũng làm theo ồn ào, toàn bộ sân vận động sóng người lớp lớp, cuối cùng đến tới đội nông dân chân đất đại biểu Cam Túc mới dừng lại. Đây là cao trào, bố chồng cùng cháu trai của cô gái kia nhận búa, nâng lên nện xuống, khối đá trên người đàn ông vỡ tan. NGười đàn ông cũng nhảy lên, bưng một chén nước lớn uốn hết, sau đó xoay người cho người ta kiểm tra lưng không có bị biến thành vòi hoa sen. Cô gái kéo chồng đến bên cạnh, lôi từ trong ngực ra một cái mic, hét lớn; “Các vị nói anh ấy vì sao có thể giỏi thế?” Khán giả hô lên: “Vì sao?” Thiếu phụ : “Thật muốn biết?” Khán giả: “Thật…” Cô gái thò tay vào ngực sờ, trong tay liền nhiều thêm vài bao thuốc viên… Trương Thanh kinh ngạc: “Bán thuốc tăng lực… Anh vốn cho rằng bọn họ bán đại lực hoàn, không tưởng lại là thật.” Thiếu phụ ra tay như chớp, đút vào miệng mỗi người lên đài một viên thuốc, lập tức đưa mic hỏi họ: “Ăn ngon không?” Người bị hỏi chép miệng: “ăn gnon thì có ngon, nhưng có chút giống….” Cô gái lập tức rụt mic lại, sà vào lòng chồng, hạnh phúc: “các vị có muốn mạnh như anh ấy không?” LÚc này khán giả đều cười, không ai trả lời. Ai nấy đều thấy người đàn ông lộ rõ xanh xao vàng vọt đờ đẫn, nếu không phải bị ép thành cặn bã thì cũng bị nện nội thương, hơn nữa cả nhà họ làm gì mọi người sớm đã biết rõ, hiện tại coi như xem trò chơi giải trí trên truyền hình đi (cần phải nói rằng NPC trong sách này cũng có IQ rất cao, đây là một điểm đặc biệt – tác giả chú thích) Cô gái thấy mọi người phản ứng yếu ớt, đẩy người đàn ông ra, giơ chân lên hô: “Các vị dù sao cũng phải cho bọn tôi vài đồng hồi vốn chứ?” Mọi người cười to. Cô gái nói xong đẩy hai đứa nhỏ ra, hai đaứ nhỏ mỗi đứa xách theo một túi đại lực hoàn lao về phía khán giả, thét lên: “Đuôi hổ, nhung hươu, nước đái mãng xà luyện chế thành đại lực hoàn, người dùng người tốt … 1 đồng 1 viên, mua đê mua đê.” Tôi vừa xem vuằ nói: “Mẹ kiếp, đây quả là hoạt động nghệ thuật.” Khán giả cũng thấy thú vị, không ít người nhao nhao bỏ tiền giúp đỡ. Hơn nũa một đồng 1 viên cũng không đáng gì, đi WC còn phải trả 6 văn (0.6 NDT),một đồng còn không đủ đi 2 lần. Mua một viên ăn thử, đều gật đầu: “ăn ngon, ngòn ngọt. Kỳ thật nguời nọ lên sân khấu thử còn có nửa câu chưa nói hết: “…nó giống như mứt vỏ quýt”. Lúc này ban giám khảo đã tức điên, cả bọn đang rỉ tai thì thầm cả buổi. Nhân viên công tác cũng bị gọi tới thảo luận hồi lâu, đều lộ vẻ khó hiểu. Ngay sau đó, dẫn chương trình vã mồ hôi lên sân khấu, quẫn bách; “Trải qua ban tổ chức đại hội xem xét lại, đội biểu diễn vừa rồi căn bản không phải đội tới dự thi lần này, xin mọi người đề phòng bị luằ…bảo vê, bảo vệ đâu thế?” cả sân vận động cười vang. Bốn năm bảo vệ chật vật chạy tới, chuấn bị bắt lão già cùng đôi vợ chồng đang thu thập đạo cụ. Lão già nhoáng cái xách cái bùa, cười lạnh. Nhân viên bảo vệ reo lên: “Bọn cháu kính lão ái ấu.” Chuyển hướng, bắt người đàn ông. Người nọ giơ bàn đinh lên nghênh đón. Một bảo ăn tự tin mặc quân phục đi giày da, tung chân đá thẳng tới bàn đinh, kết quả đâm vào không rút ra nổi. đám bảo vệ còn lại nhanh chân bỏ chạy, người đàn ông kia sau đó cứ thế bước đi, nhân viên bảo an không rút chân được nhảy lò cò theo. Cũng may người này nhanh trí, vuằ nhảy vừa cởi dây giày, cuối cùng cũng cởi xong. Người bên ngòai sớm cười vỡ bụng. Kỳ thật ở đây người luyện võ vô số, muốn bắt mấy người dễ như trở bàn tay, nhưng chuyện thú vị thế này quả khó gặp, ai cũng không muốn phá. Hơn nữa, bọn họ còn thích mấy người bán đại lực hoàn còn hơn bảo an nhiều. Rất lâu sau khi đại hội võ thuật chấm dứt, mọi người nói về giai đoạn biểu diễn võ thuạt, rất nhiều người cho rằng vị trí đệ nhất hẳn là gia đình bán đại lực hoàn này. Lão già cầm búa không ai có thể địch, là người thứ nhất nhảy tường chạy mất. Người đàn ông ôm bàn đinh, như cảnh sát trấn áp bạo động cũng đi, cô gái không chút hoang mang theo sát sau chồng. Đến bên tường, người đàn ông ném bàn đinh ra ngaòi, mình nhảy lên trước, sau đó kéo vợ. Cô gái thực không đơn giản, không thèm để ý tới tay chồng, eo nhỏ khẽ lắc nhún mình bắn lên đầu tường. Không ngờ cú ngảy khiến rất nhìều thứ linh tinh rơi xuống, có mic, có đại lực hoàn, vòng tai, dao, kéo, …. Cô nàng dịu dàng ngồi trên tường, nói với một người đàn ông đang nhìn nói nhỏ nhẹ: “anh giai ơi, nhờ anh đó.” Người nọ vội nhặt mấy thứ rơi trên dất cho cô nàng. Cô nàng chỉ chọn chút đồ hữu dụng, thuằ lại một đống đại lực hòan để lại trong tay người nọ, cười nói: “Mấy thứ này tặng anh ăn đó.” Nói xong lại lắc hông nhảy ra ngoài. Thật lâu sau, một chiếc giày quân dụng đột ngột bay từ bên kia tường lại… Tôi vừa xem vừa cười, Lô Tuấn Nghĩa cùng Ngô Dụng cũng nhịn không được cười ha hả. Nghê Tư Vũ cười gập người, không đứng dậy nổi. Các hảo hán đều vây xem, cười to một lúc. Hỗ Tam Nương đột nhiên nói: “AI, các anh có thấy đôi vợ chồng đó không, giống như Trương Thanh cùng chị hai.” Lâm Xung gật đầu: “có 3 phần giống, võ công cũng thế.”
Tiêu Nhượng: “Bề ngòai giống, nhưng rốt cục không phải người đó, để ý cũng vô ích.”
Tôi cũng hùa theo: “Cường đích lung đông khởi sang khí.” Tiêu Nhượng chỉ vô ý nói một câu, khiến Hạng Vũ biến sắc, lảo đảo vài bước, ngã ngồi trên hàng ghế đầu. Chẳng qua mọi người đều xem náo nhiệt, ai cũng không phát hiện. Lão già cùng đôi vợ chồng rời đi, hai đuắ nhỏ vẫn xách túi “đại lực hoàn” đi bán. Hai nhân viên bảo vệ chạy tới, hai đứa nhỏ cũng chẳng vội vã, vuằ bán vừa chạy lên cầu thang. Trong sách nói tới đại lực hòan chủ yếu là quả dâu da, bôi chút mứt dâu, phơi trong nắng hè, thực có khả năng giải nhiệt đỡ khát. Mặc dù giá đắt chút, nhưng mọi nguời vì thú vị, lại biết ăn cũng chẳng sao, cho nên cứ thế mua. Đợi khi đám nhan viên đi tới gần đám đông, hai đứa nhỏ đã bán sạch. Đứa hơi lớn hơn chắp tay lại cho đuắ nhỏ bò lên tường, lúc này một bảo vệ đã chỵa gần tới. Hỗ Tam Nương nhìn thấy vội chạy lên nói: “Em đi giúp bọn nhỏ một tay…”
Lí Quỳ cũng hô lên: “Em cũng đi.” Đổng Bình giữ chặt hai nguời, cười: “Xem bọn nhỏ xoay xở thế nào?” Đứa em đã ngồi trên trường kéo thằng anh lên, nhưng kỳ thật không kịp, nếu như thằng anh bò lên thì bảo vệ sẽ kéo xuống. Thằng anh cũng chẳng sợ sệt, trấn tĩnh, nhân viên bảo van cũng sợ, không dám lao lên. Thằng anh nhân lúc nhân viên bảo vệ chưa kịp chuẩn bị nhắm thẳng mặt hét lên: “Phi”. Bảo vệ sợ nhảy dựng, hoiư nghiêng về phía sau, nếu không có nguời đỡ sẽ ngã lăn lông lốc. Thừa dịp này, thằng anh nắm tay thằng em leo phắt lên tường, cười ha ha, rồi biến mất. Lúc này toàn bộ sân vận động đều cười nghiên ngả. ban tổ chức triệu tập bảo vệ lại, hỏi mấy tên đó làm sao vào được. Tôi đang cười hả hê nhìn xem, một nhân viên tổ chức trẻ tuổi tới tìm tôi, nói theo nhân viên bảo vệ cho biết, mấy người bán thuốc tăng lực nói là quen biết anh Cường – tức là tôi, bọn họ mới cho mấy người kia vào. Cho nên nhân viên ban tổ chức tới hỏi tôi xem tôi rốt cục có biết mấy tên giang hồ bịp bợm đó không. Lúc này tới phiên tôi bẽ mặt. Tôi vỗ vai anh ta nói: “Đây là các anh không đúng, rõ ràng tôi không thể quen biết hõ mà – hơn nuẵ, người xách búa cùng bàn đinh kêu với bảo an biết tôi, sao bảo vệ không hỏi tôi một tiếng?” tôi còn nói thêm: “Bán đại lực hoàn còn may, vuằ rồi 300 lao công quét rác các anh cũng cho vào sao? Đây là sơ hở trong công tác của các anh.” Cậu nhân viên trẻ há miệng: “vuằ rồi mấy người kia anh thật không quen?” Tôi cười: “Trêu anh làm gì. Sau này nếu có người nói quen tôi đều đọc ám hiêu mới cho vào: câu đầu nói tửu gia hà xử hữu, câu sau là cường đích lung đông khởi sang thất”. Chờ khi cậu ta rời đi tôi vân vê cằm nói: “Kỳ quái, làm sao mấy tên bán đại lực hoàn lại quen mình nhỉ?” Lý Bạch bỗng quỷ dị xuất hiện trước mặt tôi, ngâm thơ: “Mạc sầu tiễn lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân?” Tôi nói: “Khó có hôm Thái Bạch Huynh không uống rượu.” Lý Bạch vuốt mái tóc bạc trắn, như tranh vẽ. Lão cười ha hả nói: “Đúng, vừa ngủ dậy, thấy bên này vui vẻ nên tới coi.” Tôi nói: “Anh vào bằng cách nào?” Lý Bạch: “Anh nói với bọn canh cổng anh là Lý Bạch.” Tôi thở phào: “May anh không nói anh quen chú Cường, nếu không em lại bị đánh.” Lập tức tôi lại thấy tức giận: “Anh nói anh là Lý Bạch mà bọn nó cho vào à?” Lý Bạch gật đầu: “Bọn nó còn kêu anh nếu đi nhặt rác thì đừng đi ra giuẵ sân, chẳng biết có ý gì.” Ra là nguời hảo tâm tưởng lão bệnh thần kinh đi nhặt rác. Đây cũng là cách hay, sau này khi đi xem phim nói mình là Nicolas Cage, bảo vệ không chừng sợ hĩa cho mình vào đó. Tôi đang nghĩ không rõ, Chu Quý tới: “Hôm qua anh không vào được cũng nói tên chú, lúc ấy có nhiều người không có vé cũng muốn vào, anh tưởng đều là võ lâm đồng đạo, nên cũng mang vào.>>” Tôi nói: “Nên chú Cường con tốt hơn vé vào cửa hả?” Nghê Tư Vũ ngắt lời: “Đúng mà, ngày hôm qua bọn em muốn vào, bảo vệ chỉ cho người có chứng nhận vận động viên vào thôi. Về sau mấy ông già đứng phơi nắng ở cửa nói cho em biết bí mật này. Về sau bọn em cứ nói quen chú Cường là bảo vệ cho bọn em vào.” ….Tôi nói rồi mà, sao nhiều người nhìn tôi thế! Xem ra không ít người ở đây biết tôi. Lý Bạch giữ chặt tay tôi nói: “Thái Cường hiền đệ…” Tôi cười khán; “Gọi em chú cường được rồi.” “Chú Cường, anh hỏi chú một chút, các chụ tụ tập đông nguời thế này làm gì? Chơi mã cầu(giống polo) à? Nhưng không giống. còn nữa, anh thấy người ngồi trên bàn kia tay cầm gì đó, chỉ nói vào đó là vang lên, là thứ gì vậy?” Tôi nhìn khắp, chẳng biết lão đang nói cái gì, Tống Thanh cẩn thận nói với tôi: “Chắc lão nói tới mic?” Tôi vỗ đầu, tuy đã hiểu ý Lý Bạch, cũng muốn nghĩ lại: hôm nay là ngày duy nhất Lý Bạch không say, nói cách khác hôm nay là ngày đầu lão chính thức tiếp xúc thế giới này, còn nhiều thứ cần giải thích với lão, thật đau đầu. Tôi nhìn quanh áng chừng: “Ai đi mua giúp tôi vài bình rượu nhỉ?” Tôi thầm nghĩ cứ cho lão quá chén là được. Tống Thanh cười nói: “Đừng vội, để anh chậm rãi nói chuyện với lão.” Bất chợt Lý Bạch nhìn học kỳ của truờng đang tung bay. Lão bỗng cười to vỗ tay nói: “Chữ ai ghi trên đó thế kia? Nghệ hư hí, thật xấu quá mà.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]