Vì Lưu Bang còn biết Sư Sư " trông tàm tạm" nên tôi cho rằng thẩm mỹ quan người thời Hán không đến nỗi ngược hẳn lại so với sau này, do đó tôi càng không hiểu làm sao hắn tổng kết ra được câu " Một trời một vực", đúng là hoàng đế mà, giỏi.
Tạm thời tôi còn chưa nhét khái niệm " hàng có chủ( Bánh Bao),không được đụng vào" vô đầu hắn vì ít ra còn có cái đánh lạc hướng. Còn về chuyện hắn không đàng hoàng thì không lo, dưới sự dẫn dắt của tôi, Bánh Bao vô cũng giỏi sử dụng các loại củ đậu, loại thường, loại sáu lỗ, thậm chí loại lát đường, thêm vào đó là chiêu đá háng, trong thiên hạ, trừ tôi ra tuyệt không có người thứ hai tránh được.
" Tủm" một cái, Tần Thủy Hoàng thành công trong việc thông cống, Lý Sư Sư vỗ tay khen hay, Kinh Kha thở hồng hộc chạy về, vứt dép một bên, đặt chai dấm lên bàn rồi lủi về phòng, tôi gọi giật lại:
- Ông Kha, sao chỉ mua có một cục pin?
Tôi phát hiện hắn chỉ nhét vào đài bán dẫn một cục pin, hắn cười đắc chí:
- Ông không biết à, một cục cũng chạy được.
Tôi phát khùng:
- Như thế phí pin lắm, thảo nào mà ngày nào cũng phải thay!
Hắn không thèm nghe, nhìn tôi như nhìn một thằng ngu, đoạn túm lấy Hạng Vũ:
- Ông biết không, người tí hon trong này do tôi nuôi đấy.
Lưu Bang khoanh tay trước ngực, vô cùng thoải mái cua Bánh Bao của tôi, hắn dựa vào cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2320611/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.