Tôi quyết định nắm quyền chủ động gào tướng lên:
- Bánh Bao, nguy hiểm chết người nè!
Bánh Bao thò đầu ra hỏi:
- Sao thế? - Vừa lúc nhìn thấy Lưu Bang và Hạng Vũ, tiếp luôn - Bạn anh à?
- Họ hàng xa, dưới quê bị lụt rồi, em đi kiếm đồ gì ăn đi!
- Sao lại thế được, ở đâu vậy, nhà nước không lo à? - Bánh Bao vội vàng vừa đi ra vừa hỏi.
- Đều ở Hồ Bắc cả, nhà nước lo không bằng nương nhờ thân thích, thôi, đừng hỏi nữa, kiếm gì ăn đi- Tôi vừa nói vừa đẩy cả đám, bao gồm Kinh Kha vào phòng, nhỏ giọng - Hai người này muốn làm gì thì ông làm cùng, đừng chạy lung tung.
Tôi quay ra thì thấy Bánh Bao mặt đầy dấu hỏi nhìn tôi:
- Em không biết là anh có thân thích ở Hồ Bắc đấy?
Tôi lúng ba lúng búng:
- Ừm, rất rất là xa.
Bánh Bao buộc tóc lên, đoạn đem đồ ăn thừa tối qua ra hâm lại, giọng nhỏ như muỗi kêu:
- Thế họ ở lại đây cả à?
- Nếu em không thích thì anh cho người ta ít tiền để họ đi?
- Sao lại vô lương tâm thế được?
Nghe thế, tôi ngó trước ngó sau, không thấy ai, bèn lập tức xông lên, tay chộp lấy bộ mông tròn mẩy của n nàng nắn nắn bóp bóp một cách tham lam. Bánh Bao lườm tôi một phát nhưng đã hơi hổn hển, tay còn lại của tôi thừa thắng tiến quân xuống ngực nàng, ra sức hoạt động, thằng em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2320610/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.