Trong phòng, Noah đang chăm chú nhìn vào một tờ giấy trên tay. Quá trình này có vẻ khó khăn, khi những giọt mồ hôi chảy dài trên trán và mắt anh ấy cứ cố nhắm lại. 'Thật là khó! Tiếp tục, tiếp tục! Đôi mắt chết tiệt cứ mở ra!' Noah hoàn toàn tập trung vào nhiệm vụ của mình và phớt lờ mọi thứ xung quanh. Thời gian trôi qua, tay anh bắt đầu run lên, và ánh mắt anh ngày càng đỏ ngầu hơn. Bên trong biển ý thức của anh, những con sóng không ngừng dâng trào từ tâm quả cầu, nơi hình bóng trong suốt của anh đang nhắm mắt. Các con sóng cứ vỗ vào viền của quả cầu, mỗi lần như vậy thể tích của nó lại to thêm vài mm. Khi quá trình này tiếp tục diễn ra, mực nước biển ngày càng thấp hơn, thoáng chốc chỉ còn lại một phần tư của quả cầu. Noah đột ngột gấp tờ giấy có chữ rune và thở ra một hơi dài, anh nằm dài trên sàn với hai tay dang rộng. 'Mình cảm thấy đầu như muốn nổ tung. Đôi mắt mình có vẻ bối rối, lúc nhắm lúc mở, cả việc suy nghĩ cũng khiến cơn đau tăng lên. Thật kinh khủng, loại kỹ thuật này thật đáng sợ. Và giờ mình thấy buồn ngủ kinh khủng." Vài tiếng gõ cửa vang lên. Noah nguyền rủa một chút trong tâm trí mình, chỉ cảm thấy sự đau đớn gia tăng khiến anh phải nguyền rủa một lần nữa. Anh đứng dậy, dựa vào sàn, dựa vào tường và cuối cùng đi ra mở cửa. Mẹ anh xuất hiện với gương mặt rạng rỡ, mang theo hai cuốn sách cũ và một chiếc cặp. "Một số lính canh đã mang những thứ này đến. Họ nói là đội phó gửi..." Mặt anh tái đi, đôi mắt khép hờ và đỏ rực. Bà nhận thấy anh đang sử dụng cánh cửa làm điểm tựa để đứng vững. Bà vội vàng nhảy đến chỗ anh và đỡ anh. Bà đưa anh về giường đầy lo lắng: "Chuyện gì đã xảy ra với con vậy? Do William phải không? Hay lính canh? Ta sẽ nói chuyện với đội trưởng ngay bây giờ. Ta sẽ..." Trước khi bà ấy hoàn thành việc trút cơn giận của mình, Noah đã ngồi trên mép giường và đưa tay lên để ngăn bà ấy hét lớn. Đầu đau như búa bổ, nhưng anh buộc mình phải nói vì anh cảm thấy cần phải giải thích điều gì đó với mẹ mình. "Mẹ đừng lo lắng. Chỉ là một khóa huấn luyện đặc biệt thôi, có thể giúp con làm phép thuật vào một ngày nào đó. Đây là lần đầu tiên con luyện tập, sẽ dễ chịu hơn khi con được ngủ một chút. Mẹ đừng lo lắng, các lính canh rất tốt với con, họ không làm điều gì trái với mong muốn của con." Lily ngừng nói và nhìn con trai mình. Bà chạm vào mái tóc đen và nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của anh, bà cảm thấy ấm áp vì Noah giống mình. Sau đó bà ngồi xuống cạnh anh và ôm anh, vuốt ve mái tóc của anh. 'Đứa con này của ta thật cứng đầu. Nó chỉ sớm thành công chỉ khi vượt qua được những quyết tâm của mình.' Nhìn con trai trong vòng tay mình, bà quan sát cẩn thận cơ bắp và từng vết chai sạn trên tay anh. Một nỗi niềm tự hào về người con trai chăm chỉ dâng trào trong lòng bà, bà buông anh ra đặt hai tay lên vai anh và nói: "Được, ta sẽ không làm gì cả, nhưng con phải hứa với ta sẽ cẩn thận hơn. Ta không muốn thấy con trong tình trạng đáng thương này nữa. Và làm đừng cố gắng quá sức, hãy nhớ rằng nghỉ ngơi cũng là một phần của quá trình luyện tập. Và không được phép bỏ bữa trưa của mình, nếu không ta sẽ phạt con đấy." Noah cảm thấy vô cùng ấm áp khi nghe những lời này. Tuy nhiên đầu óc anh lại suy nghĩ về nơi khác. 'Một, hai... và đó chỉ là những thứ mình có thể thấy.' Anh đang đếm những vết bầm tím mới trên cơ thể mẹ mình, đó là thói quen hình thành khi lần đầu tiên anh nhìn thấy vết bầm tím trên người bà, khi mà anh yêu cầu một người dạy học. "Vâng mẹ, con hứa, con sẽ cẩn thận." Noah nói và cố gắng cười. Lily nhìn anh ấy một lúc rồi đứng dậy, để lại sách và cặp trên giường. "Ta phải đi bây giờ, ta sẽ gọi người mang cho con một bữa thịnh soạn. Hãy nhớ giữ gìn sức khỏe, đó là điều quan trọng nhất. Chỉ cần con sống, con có thể làm bất cứ điều gì." Sau đó, bà hôn lên trán Noah, và ra khỏi phòng. Noah tiếp tục hướng về phía mẹ mình, nụ cười biến mất trên gương mặt, đôi mắt đỏ ngầu toát lên vẻ lạnh lùng hiếm khi thể hiện với người khác. 'Ba trăm hai mươi bốn cái có thể nhìn thấy cho đến bây giờ, cha đã đánh mẹ nhiều hơn.' Anh chỉ nhìn thấy Rhys ra vào phòng Lily một cách ngẫu nhiên, ông ta chưa bao giờ nhìn vào con trai mình. 'Có vẻ như mình chỉ có thể luyện tập năng lượng tinh thần vào ban đêm, thực sự không muốn mẹ nhìn thấy hậu quả của nó, mẹ sẽ lo lắng rất nhiều.' Khi sự lạnh lẽo bao trùm lấy anh, cơn đau trong đầu cứ tiếp diễn, nhưng anh hoàn toàn phớt lờ nó. 'Mình đã dành khoảng bốn giờ trong biển ý thức, mình có thể ở lại thêm nếu ép buộc bản thân mình, chỉ cần hiểu tốc độ hồi phục sau một đêm ngủ là được.' Anh nhìn ra cửa sổ và đoán có lẽ là năm hoặc sáu giờ chiều. Anh lại chuyển sự chú ý vào những cuốn sách được mẹ đặt trên giường. 'Phong cách song kiems và rèn bảy địa ngục, rõ ràng sư phụ muốn mình làm quen với cách luyện tập ngay cả khi ông ấy rất ghét nó.' Đầu tiên, anh chọn cuốn sách mô tả phong cách song kiếm và bắt đầu đọc nó, bỏ qua cả nỗi đau mà nó gây ra cho đầu anh. 'Đó thực sự là một môn võ thuật hoàn chỉnh, và việc sử dụng "Hơi thở" có vẻ dễ dàng hơn một chút so với kỹ thuật cổ tay rắn.' Để kích hoạt sức mạnh thực sự của môn võ, người ta phải di chuyển "Hơi thở" theo môt nhịp điệu và khuôn mẫu cu thể, sau đó phải đồng hóa thao tác này với chuyển động cơ thể chính xác. "Mình không thể luyện tập nó bây giờ vì nó có thể gây hại nhiều hơn lợi, nhưng sáng mai chắc chắn mình sẽ luyện tập nó." Anh đóng cuốn sách và mở hộp ra, bên trong có một thanh kiếm ngắn. Chất lượng có nó dường như vượt trội hơn nhiều so với thứ mà anh lấy trộm từ sân tập. "Quả là một thanh kiếm tốt, William thực sự đang xem trọng mình." Sau đó, anh xem qua cuốn sách có phương pháp rèn bảy địa ngục, trong lúc đó, một bữa ăn thịnh soạn đã được đem đến. Noah lướt qua thông tin trong cuốn sách khi đang ăn, một chút buồn nôn do cơn đau đầu dữ dội trào ra từ dạ dày, nhưng dù sao anh cũng ép mình ăn hết. 'Một nhà tu luyện điên rồ đã tham gia và thành lập ít nhất mười hai giáo phái để thực hiện các thí nghiệm của mình về các phương pháp nuôi dưỡng cơ thể. Các giáo phái chịu trách nhiệm cung cấp những đứa trẻ dưới mười ba tuổi để ông ta thử nghiệm trên chúng. Cuối cùng, phương pháp rèn Bảy địa ngục được tạo ra, nhưng tỷ lệ tử vong chỉ giảm từ chín mươi chín phần trăm xuống còn tám mươi lăm phần trăm, chưa tính đến các hậu quả khác gây ra trên những đứa trẻ đó.' Noah ngừng đọc khi thấy màn đêm buông xuống, anh cảm thấy kiệt sức. 'Tốt hơn hết là mình nên đi ngủ, ngày mai mình sẽ bắt đầu luyện tập song kiếm, có lẽ mình sẽ bắt đầu luyện tập năng lượng tinh thần vào cuối buổi chiều, liệu mình có thể thấy một số thay đổi so với buổi tập hôm nay không nhỉ?' Khi nghĩ vậy, anh đặt cuốn sách xuống cạnh giường, đặt thanh kiếm vào trong hộp và chìm vào giác ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]