Chương trước
Chương sau
Edit: Michellevn

" không nói một chút về con riêng của em sao?"

Đối diện một người một chó cùng nhìn qua đây, biểu cảm như một. Ánh mắt Hướng Nghị sâu kín nhìn họ.

Chu Lăng nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt ung dung thư thái, chỉ là cố tình bóp méo ý tứ của anh, khôi hài mà hỏi lại:" anh có hứng thứ với anh ta à? Hiểu được anh ta đến đâu rồi, nói chút thử xem."

" Có quan hệ với em." Hướng Nghị nói

Chu Lăng tiếp tục đút trái cây cho Pomeranian, vừa cười nhạt nhẽo:" thì chính là quan hệ mẹ kế và con nuôi đó."

" Ngoại trừ con nuôi và mẹ kế chứ." Hướng Nghị vươn tay túm lấy con chó nhỏ đang ngoan ngoãn há miệng chờ ăn mang qua đặt lên đùi mình, nó tủi thân rên ư ử muốn chạy, bị cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông nhốt lại, tay kia thì xoa lung tung mấy lượt trên đầu nó." Giữa hai người chắc là còn có cái gì đó."

Chu Lăng thở dài hết sức khoa trương, sau đó nói với vẻ cò kè:" Trước tiên nói về những lần xem mắt của anh đi. một đống tuổi như anh được người khác giới thiệu nhiều đối tượng như vậy, sao anh vẫn độc thân thế?"

"Cũng chỉ có hai lần." Hướng Nghị thẳng đuột nói ra hết," một lần đi tong, còn có lần kia, qua lại được một thời gian, cũng đi tong luôn rồi."

" Chà, còn từng qua lại cơ đấy," Tới đây Chu Lăng đã hào hứng, kề sát lại gần nằm nhoài lên bàn, ánh mắt sáng rực nhìn anh," Làm công việc gì vậy, xinh đẹp không ?"

Là một người có thâm niên yêu cái đẹp, Hướng Nghị nhớ lại dáng vẻ của đối phương, rất nghiêm túc mà đánh giá:" Bình thường thôi. Là giáo viên mầm non."

Chu Lăng hiểu ra gật gật đầu, tiếp tục tò mò hỏi:" Giáo viên mầm non chắc là rất dịu dàng hả, có phải ở trên giường anh hung mãnh quá dọa người ta rồi không ?"

Hướng Nghị quét ánh mắt ngả ngớn sang cô :" Sao, dọa em rồi hả?"

" Còn được mà, trong dự liệu." Chu Lăng nhướng mày, cong khóe miệng nhìn anh cười với vẻ mặt mờ ám," Việc không tốt như em tưởng tượng đó."

Việc anh làm không tốt sao? Tối qua cũng không biết ai mở miệng là kêu anh trai suốt, cuối cùng bị làm đến khóc ra luôn. Hướng Nghị khẽ cười, không bình luận về tính đãng trí có chọn lọc của cô." Chưa tới bước kia đâu." Giọng nói anh thản nhiên," Lý do chia tay là anh không lãng mạn, không biết cưng chiều người ta."

Chu Lăng vậy mà không đồng ý:" Sao em cảm thấy anh biết cưng chiều người ta lắm á?" Lòng bàn tay cô bợ lấy cằm, cười hi hi," anh chưa nấu mì cho cô ấy sao? không đưa cô ấy đi ăn đồ ăn vặt quê nhà hả? không dạy cô ấy chạy xe đạp sao? không làm ấm chân cho cô ấy à?"

" Giữa hè thì ấm chân cái gì."

" Cũng chưa đưa thuốc cho cô ấy sao?" không biết vì sao, trong lòng Chu Lăng có chút vui sướng nho nhỏ, như này xem ra cô vẫn có chút đặc biệt đây.

Dáng vẻ của Hướng Nghị như trước kia vẫn không quá quan tâm:" cô ấy không sinh bệnh, hơn nữa anhkhông biết nhà cô ấy ở đâu."

Chu Lăng liền thấy vui hơn:" Được rồi, em hiểu rồi, anh chắc chắn cũng không chủ động hẹn, khôngtặng quà cho người ta, không đi tong mới lạ."

Hướng Nghị cười cười, không chối.

" Tới em đó, mẹ kế."

Tâm tình Chu Lăng đang phơi phới uống hai ngụm trà, vừa nghe giọng nói thờ ơ của anh ở đối diện, lập tức bị xưng hô này gây nghẹn suýt thì sặc, vội đặt chung trà xuống há miệng nhuận khí.

" Cũng không có gì," Giọng nói cô hết sức bình thản," Chỉ là năm đó tuổi trẻ không biết gì, mơ hồ quen người ta, bị tra nam lừa gạt thôi."

Tình cảm của cô đối với Thời Tuấn thật sự rất phức tạp, anh ta đã cứu cô một mạng, từng bước mộtphụ giúp cô đi đến ngày hôm nay, hiện tại Chu Lăng có cuộc sống có thể ăn sung mặc sướng tiêu tiền như nước, chạy xe thể thao ở biệt thự, công lao của anh ta " không thể không có". nói căm ghét thì có phần vong ân phụ nghĩa, nhưng trong lòng cô quả thật là sự căm ghét chiếm ưu thế.

Kể ra thì cuộc đời cô trước kia thật sự quá bi thảm, mất cha từ nhỏ, năm 8 tuổi mẹ cũng qua đời luôn, được người cậu duy nhất nuôi nấng, mợ thì khắt khe, em họ ghét bỏ, đến cả bà ngoại ruột cũng mắng chửi cô là đồ sao chổi.

Trưởng thành trong hoàn cảnh khốn khổ như vậy, thi đỗ đại học, vốn cho rằng rốt cục cũng thoát khỏi lồng giam, thư thông báo lại bị người mợ xé nát với lý do trong nhà không có tiền.

cô một thân một mình rời xa quê nhà đi đến thành phố nơi trường học tọa lạc, lúc ấy một đứa nhà quê ngốc như vậy, không biết rằng không có thư thông báo vẫn có thể báo danh, vừa làm các loại việc vặt, vừa lén lút đến trường đi học ké. Nơi ở chính là tầng hầm ẩm mốc, rò rỉ và không thấy ánh sáng mặt trời, còn chưa kể ăn uống, mì ăn liền đã là bữa ăn rất quan trọng.

Thời Tuấn là được quen biết trong những ngày khốn khó nhất đó.

Học trưởng cùng trường, vẻ ngoài nhã nhặn, chăm sóc cô đủ kiểu, giới thiệu cho cô công việc tiền lương nhiều lại không mấy vất vả, đã vậy còn hao tâm tổn trí giúp cô khôi phục tư cách sinh viên, cho cô có thể quang minh chính đại đến trường.

anh ta còn từng cứu mạng cô.

Năm đó ở nhà ga, gặp phải một hội buôn người sử dụng bà già làm mồi nhử để hỏi đường, ngốc ơi là ngốc bị bắt đi, suýt nữa thì bị bán đến vùng núi lạc hậu hẻo lánh phía tây. Là Thời Tuấn phát hiện cômất tích, không biết dùng thủ đoạn và mối quan hệ như thế nào, ấy vậy mà dẫn người đuổi tới một thị trấn nhỏ cách đó hơn một ngàn km, cứu được cô ra.

Mặc dù sau đó cô cũng biết, vẫn luôn giúp đỡ cô chính là cha nuôi của Thời Tuấn ----- Chủ tịch tập đoàn Đại Nguyên, chồng trước của cô. Nhưng đối với hai chuyện này, cô vẫn luôn rất cảm kích Thời Tuấn.

Bên cạnh có một người ưu tú đối xử với cô được gọi là "tốt "như vậy, cô gái nhỏ không cha không mẹ như cô mà nói, không động tâm chắc là rất khó mà. Thế nhưng hết thảy tâm tư đẹp đều kết thúc tại lúc Thời Tuấn tự tay tặng cô cho cha nuôi.

- ---------Lúc ấy hai người họ rõ ràng đã đang quan hệ qua lại.

Thời điểm đó Chu Lăng cũng mới được biết, bản thân mình đã được họ chi mười lăm vạn " mua đứt" từ trong tay người mợ. cô gái nhỏ nghèo khổ đến chỉ còn lại lòng tự trọng, sao chống lại nổi sự phản bội và nỗi nhục nhã.

hiện tại nhớ tới loại chuyện này,vẫn cứ cảm thấy khó thở uất ức. Chu Lăng tựa người ra phía sau, quay đầu nhìn bông tuyết mềm mại rơi xuống, chậm rãi thở ra một hơi. Ngừng trong chốc lát, trên mặt mới khôi phục lại thần thái ung dung thoải mái trước đó.

" nói xong rồi đó!" cô khoát khoát tay, dáng vẻ như không để ý, vẫn còn tâm trạng đùa giỡn cùng anh," nói ra thì em còn phải cảm tạ anh ta đó chứ, ba chuyện lớn của đời người không phải là thăng quan, phát tài, chồng chết sao, đây chính là ước ao không được mà."

Hướng Nghị đặt chó xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh Chu Lăng, ôm chặt lấy cô.

thật ra trong lòng anh vẫn cò nhiều nghi vấn, có một số chỗ được cô nhắc tới một cách mơ hồ, rõ ràng phía sau còn có tình tiết khác. Nhưng anh không hỏi nữa, cũng không nói gì nữa, chỉ ấn đầu cô vào trước lồng ngực mình, giống như vừa rồi ve vuốt con chó kia, xoa xoa nhè nhẹ.

Chu Lăng không kháng cự lại, ôm lấy vòng eo anh, một lát sau một bàn tay trượt đi xuống, nhéo mộtcái lên bờ mông cơ bắp căng chặt mượt mà của anh. Sau đó còn buông một câu đầy cảm xúc:" Mông vểnh thật đấy."

".............." Hướng Nghị buông tay ra, vỗ một cái lên đầu cô, quay về chỗ ngồi xuống.

Trong danh sách người ghét nhất của Chu Lăng, Thời Tuấn xếp thứ nhất, con gái riêng của chồng Bùi Hi Mạn xếp thứ hai.

Nhưng thật không may, hôm nay cô đều phải gặp cả hai, còn phải giả bộ có một gia đình hạnh phúc trước mặt người ngoài, sắm vai một người mẹ kế có trách nhiệm.

Buổi tối gặp mặt người nhà họ Chung, Chu Lăng là người tới trễ nhất, Thời Tuấn và Bùi Hi Mạn đều đãtới rồi, bốn người nhà họ Chung cũng tề tựu đông đủ. Chu Lăng mặc áo khoác rất thoải mái, vào cửa thìcởi ra, bên trong là áo lông cao cổ hay mặc ở nhà cùng với quần bò.

Chung phu nhân thach lịch trong chiếc sườn xám cách tân màu tím nhạt, trên mặt ẩn ẩn vẻ không vui, hiển nhiên là không hài lòng lắm đối với cách ăn mặc không trang trọng của cô.

Vị Chung phu nhân này và Chu Lăng thật ra lại rất có duyên, đều là người làm mẹ kế, đối địch với con gái riêng của chồng, nhưng buồn cười chính là hai cô con gái riêng thì đã cùng về một chiến tuyến, mà hai bà mẹ kế thì lại nhìn nhau không vừa mắt.

Chu Lăng làm như không phát hiện ra cặp chân mày nhíu lại của cô ấy, mỉm cười cất tiếng chào hỏi, với chủ tịch Chung đang nói chuyện cùng Thời Tuấn cũng đánh tiếng chào, sau đó thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha da thật ở phòng khách.

" Thần sắc Nguyên phu nhân thật không tệ." Chung phu nhân vừa khách khí vừa chân tình mà khen một câu. Bản thân cô ta bảo dưỡng cũng rất tốt, tuy rằng con gái cũng đã mười sáu tuổi, nhìn dáng dấp cô ta cũng không hơn kém ba mươi tuổi. Nhưng hôm nay Chu Lăng da dẻ hồng hào tinh thần sung mãn, sắc mặt tự nhiên mà khỏe mạnh, cũng không phải tỉ mỉ bảo dưỡng là có thể đạt được.

Chu Lăng chỉ nhướng mày cười cười, vui vẻ nhận lấy khích lệ của cô ấy. Suy cho cùng vừa mới được động cơ vĩnh cửu của anh trai Hướng tưới nhuần qua, khí sắc đương nhiên tốt.

Bùi Hi Mạn ngồi bên cạnh, vẫn như cũ cố gắng kiềm chế để che giấu sự ghê tởm và coi thường trong mắt." Hôm nay không phải không đến công ty sao, bận rộn cái gì chứ, Thời Tuấn đính hôn, chuyện lớn như vậy mà cô cũng đến muộn được."

Chu Lăng cũng lười làm dáng vẻ giả mù sa mưa, cứ thế mà đâm thẳng vào chỗ đau của cô ta:" Tôi không bận gì cả, trái lại là cô kìa, nghe nói nhà chồng cô sắp phá sản rồi, không chống đỡ được thì có thể nói một tiếng, đều là người một nhà, sao có thể trơ mắt nhìn cô ăn ngủ đầu đường chứ."

trên thực tế cô đương nhiên có thể làm được.

Về điểm này hiển nhiên Bùi Hi Mạn rõ ràng hơn ai hết, sắc mặt hơi biến đổi:" Chuyện nhỏ mà thôi, đừng nghe tiếng gió mà nghĩ trời mưa."

Chu Lăng cong khóe miệng không nói gì, nhị thiên kim Chung Niệm Đồng thay đổi vẻ kiêu căng vô lễ lần trước, tự mình bưng trà đưa đến trước mặt cô, vẻ mặt nhu thuận lấy lòng:" Dì Chu, uống trà."

Chu Lăng cười liếc nhìn cô ta, nói tiếng cảm ơn, trà cũng không chạm.

Chung Niệm Đồng cười hi hi:" Dì Chu, cháu đưa dì đi tham quan phòng cháu một chút nhé."

Cũng không biết con bé này định giở trò gì, đối với khuê phòng của cô ta Chu Lăng chẳng có hứng thú gì, đang định từ chối thì Chung phu nhân đã mở miệng ngăn cản:" Ăn cơm giờ rồi, con đi gọi chị con xuống đi."

" Chị ấy ra vẻ ta đây quá đấy.........." Chung Niệm Đồng trề môi, than thở một tiếng, xong vẫn ngoan ngoãn chạy đi . Sau vài phút, nhân vật nữ chính Chung đại tiểu thư mới khoan thai xuống lầu, nét mặt lãnh đạm, không nhìn thấy nét tươi vui trên khuôn mặt.

một bữa cơm mà có rất nhiều tâm tư khác nhau.

Hôn sự đã được định đoạt, việc cụ thể thế nào căn bản cũng không tới phiên Chu Lăng quan tâm, hôm nay mời cô đến, chỉ là nghi thức đi ngang sân khấu một chút. Vì vậy, gửi lời chúc phúc và bày tỏ khôngphản đối với việc sắp xếp tiệc cưới, nhiệm vụ hôm nay xem như đã hoàn thành.

Lúc rời đi, Chung Niệm Đồng xung phong nhận nhiệm vụ đi ra tiễn khách, cô ta đi theo Chu Lăng, nhân lúc mọi người không chú ý lặng lẽ hỏi:" Chị Chu ơi, sau này em có thể tìm chị chơi cùng không?"

Đối với vẻ thức thời của cô ta Chu Lăng rất vừa lòng, nhưng vẫn không có hứng thú chơi cùng con nhóc con chưa đủ lông đủ cánh. Vẻ mặt cô buồn cười:" Chơi nhà chòi sao?"

"Đương nhiên không phải!" Chung Niệm Đồng có phần bực bội, vẫn muốn nói gì đó, gõ gõ quai hàm, lời đến bên miệng lại nuốt trở lại," Dù thế nào em cũng sẽ hẹn chị." cô ta khua khua tay, giống như con bướm bay trở lại.

Chu Lăng không để tâm, mở cửa xe đang định lên xe, Thời Tuấn chạy tới bên cạnh cô, nhìn vào chiếc áo len cao cổ trong áo gió của cô, rồi lại dời ánh mắt đi không để lại dấu vết.

" Tôi đưa em đi, có mấy lời nói với em." nói xong cũng không đợi Chu Lăng tỏ thái độ, cúi đầu phân phó tài xế trong xe về nhà trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.