Eve tự hỏi tại sao người canh cửa không cho cô vào dù cô đã đưa tiền cho anh ta. Liệu có phải do trang phục của cô không? Nhưng trông nó có vẻ ổn mà.
Vậy lý do là gì nhỉ?
Eve quyết định hỏi thẳng anh ta: "Có phải vì trang phục của tôi không phù hợp với nơi này không? Đó có phải lý do anh không cho tôi vào không, anh canh cửa?"
Người canh cửa cuối cùng cũng quay lại nhìn đôi mắt trong xanh của Eve với vẻ mặt trống rỗng như thể anh ta đã hoàn thành công việc thường nhật của mình - chờ khách và mở cửa cho khách. Cuối cùng anh ta trả lời cô bằng một giọng cộc cằn:
"Chỉ dành cho đàn ông và phụ nữ. Trên hai mươi mốt tuổi."
Eve chớp mắt, một con quạ xuất hiện bay quanh đầu cô trong khi cô đang xác định nguyên nhân chính. Cô nói: "Không, không! Tôi đã hai mươi bốn tuổi rồi. Tôi không phải con nít đâu. Chỉ là tôi được trời phú cho làn da đẹp nên mới trông trẻ như vậy thôi."
Ấy thế mà người canh cửa lại nhìn cô chằm chằm thêm một lần nữa giống như cô là đứa trẻ vị thành niên cố cung cấp thông tin sai lệch để được vào quán trọ. Anh ta rời mắt nhìn con đường vắng vẻ với một vài chiếc xe ngựa chạy trên phố.
Eve bỏ đồng bạc trở lại túi và buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa. Sau đó, cô nói: "Thấy chưa, tôi lớn rồi. Tôi đang là gia sư cho một trong những gia đình thượng lưu ở Skellington. Anh sẽ sốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-quyen-ru-cua-bong-dem/2873409/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.