Trong vách đá dựng đứng phía tây bắc, có một hàn trì thiên nhiên tạo thành.
Hai phụ nữ dìu dắt nhau, đi bên bờ hồ lạnh, nhìn cách ăn mặt của haingười, một nho nhã hào phóng, một đơn giản mộc mạc, chắc là chủ tớ nhàgiàu, nhưng trên quần áo hai người đều bị tàn phá, giống như mới trảiqua một trận chiến.
Chân phải người phụ nữ xinh đẹp mặc y phục trang nhã hào phóng có chútkhập khiễng, bà lại đi rất nhanh, hai mắt luôn nhìn chằm chằm về phíanào đó, khi mắt bà nhìn thấy vật lóe sáng chói ở phía trước, bà kíchđộng, hưng phấn kêu: “Tiểu Hoàn, xem kìa! Nhất định là Sơn Hà Thư, chỉcó nó mới phát ra ánh sáng kinh người như vậy, cũng chỉ có nó mới có thể phá ra thần lực khiến người ta thành kính cúng bái. Nó không chỉ là bảo vật có thể dung nạp vạn vật trên thế gian, đồng thời còn là bảo khí cónăng lực phòng ngự mạnh nhất trên đời này. Nếu ta được nó chấp nhận, takhông cần phải lo không trở về cái nơi kia…”
Nói xong, bà đẩy tiểu nha hoàn bên cạnh ra, chân cà thọt, lảo đảo đi về phía đó.
Nha hoàn đi theo sau khó hiểu hỏi: “Phu nhân, người nói chỗ đó, rốt cuộc là ở đâu? Chúng ta ở Hoa gia không tốt sao? Vì sao còn nhất định phảiđi?”
Bước chân Hoa phu nhân khựng lại, dung mạo xinh đẹp tươi vui, vẻ mặt dần dần ảm đạm, nói: “Ta vốn được sinh ra và lớn lên ở nơi đó, chỉ vì mộtchuyện ngoài ý muốn mà lưu lạc đến thành Tử Nguyệt. Người thân của tađều rời ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-vo-luong-ma-nu-phuc-hac/646608/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.