Huynh đệ nhà Mộc Tây Dao sùng bái mù quáng với đại ca mình như vậy khiến Phượng Thiên Dục rất khó hiểu. Bàn về võ công, hắn là thiên tài được Phượng gia công nhận, võ công mèo quào của đại ca làm sao so với hắn. Bàn về nhân phẩm, đại ca làm nhiều việc hoang đường đến cực điểm như vậy, thường xuyên đem Phượng gia ra làm trò cười cho thiên hạ, còn hắn là niềm kiêu ngạo của Phượng gia. Mặc kệ là Phượng gia hay là người ngoài đều khen hắn… Hắn có nhiều ưu thế hơn đại ca, nhưng hai huynh đệ Mộc Tây Dao đều không vừa mắt người khác, cho dù là bọn người Hoàng Kim Chiến Vương cũng không vừa mắt bọn họ, nhưng đại ca nói gì bọn hắn nghe nấy, một lòng đi theo hắn, nâng bốc đại ca lên làm lão đại, thái độ không bình thường. Trong lòng hắn rất khó chịu, càng nghĩ càng không hiểu. “Tiểu Lam Lam, chúng ta đi thôi.” Đột nhiên, Phượng Thiên Sách xoay người, nắm tay Già Lam, muốn chạy xuống lầu. Động tác này giống như mồi lửa, khiến vẻ mặt Mộc Tây Dao khó tiếp thu, lan hoa chỉ duỗi về phía trước một cái, chỉ vào hai người đang nắm tay, hắn ém cổ họng, the thé nói: “Nàng ta là ai? Phượng Thiếu, vì sao ngươi nắm tay nàng?” Hắn hỏi Phượng Thiện Sách, hai mắt lại nhìn chằm chằm Già Lam, lòng ghen tỵ thiêu đốt như ngọn lửa trong đáy mắt. Già Lam thản nhiên nhìn hắn, cũng học bộ dạng vươn lan hoa chỉ chỉ vào hắn: “Ngươi đoán.” Phượng Thiên Sách nhợt nhạt câu môi, nụ cười trong sạch khó diễn tả thành lời. Cả người Mộc Tây Dao run run, tức giận không nhẹ, lan hoa chỉ lắc lư: “Ngươi…đồ xấu xí, ngươi có tư cách gì đứng bên cạnh Phượng Thiếu?” Già Lam cúi đầu cười, không chút nào tỏ ra yếu thế lắc eo, nói: “Mặc dù ta xấu thật, nhưng ít nhất ta cũng là phụ nữ bình thường, dựa vào điểm này, ta mạnh hơn ngươi rất nhiều!” Nói xong, nàng đi theo Phượng Thiên Sách xuống lầu. Mộc Tây Dao giống như bị sét đánh, tức giận đến mặt mày vặn vẹo: “Ca, ngươi xem, có người bắt nạt ta.” Lần này, Mộc Tây Lâm trực tiếp đi lướt qua người hắn, lạnh lùng đi xuống lầu, ngay cả một câu ‘ngu ngốc’ cũng lười nói. (Ngữ: thật ra…ta từng đọc lướt…cứ ngỡ Mộc Tây Dao là nữ giả nam *lấy khăn lau ghèn* aiz mắt kém rồi) Âm thanh nũng nịu khiến người ta chịu không nổi của Mộc Tây Dao truyền tới phía sau lưng người đằng trước: “Phượng Thiếu, Phượng Phượng, Sách Sách, chờ người taaaa~” Đoàn người rời đi, phía cuối hành lang, một bóng dáng màu lam lặng lẽ cô lập, dung nhan trích tiên như phủ một làn khói nhẹ, giống như mộng ảo, khiến người ta khó nắm bắt. Trên đường nhỏ vách núi Vu Sơn, một chiếc xe ngựa hoa lệ chầm chậm đi tới. Lái xe ngựa là một người mặc đồ xanh, vóc dáng mạnh khỏe, vẻ mặt lạnh lùng Mộc Tây Lâm. Trong xe ngựa có bốn người, Phượng Thiên Sách và Mộc Tây Dao ngồi đối diện nhau chơi cờ, Già Lam thì yên tĩnh ngồi một bên, tranh thủ thời gian luyện công. Trong bốn người, tâm trạng hậm hực nhất không ai ngoài Phượng Thiên Dục, hắn buồn bực nhìn ba người trong xe ngựa, nhìn bộ dạng ăn không ngồi rồi của bọn họ, nào có tâm tình sốt ruột đi tranh đoạt Sơn Hà Thư? Dựa theo tốc độ của bọn họ, chờ khi bọn họ tới vách núi Vu Sơn, e là Bá Hầu Trường Dã đã lấy Sơn Hà Thư đem về Kim Lôi Quốc rồi. Bọn họ coi như đi một chuyến công cóc, thuần tùy là đi leo núi du ngoạn. So với tâm tình nóng nảy của hắn, ba người này bình tĩnh rất nhiều. Mộc Tây Dao vừa hạ cờ xuống, vừa liếc Già Lam đang ngồi bên cạnh luyện công, giọng nói the thé tức giận nói: “Chỉ mới là Linh giả cấp ba, hơn nữa còn là xấu nữ, có một chút thực lực cũng dám theo chân bọn ta đến vách núi Vu Sơn, căn bản là chịu chết. Phượng Thiếu, tại sao ngươi lại đi cùng loại người có đẳng cấp thấp kém như vậy? Không phải vô duyên vô cớ hạ thấp giá trị của mình sao?” Phượng Thiên Sách cười nhạt: “Ngươi không cảm thấy Già Lam rất thú vị sao?” “Thú vị? Nhìn là muốn nôn rồi! Bộ dạng xấu xí không phải lỗi của nàng ta, nhưng ra ngoài dọa người là nàng ta sai. Phượng Thiếu, chúng ta đừng dẫn nàng ta đi theo, hai người chúng ta cùng đi, song kiếm hợp bích, nhất định chiến thắng tất cả các cao thủ, lấy được Sơn Hà Thư. Đến lúc đó, Sơn Hà Thư là của ngươi, ta cái gì cũng không cần, có được không?” Mộc Tây Dao một lòng đưa ra biện pháp bỏ rơi Già Lam, để được ở chung một chỗ với Phượng Thiên Sách. Lời nói ác độc truyền vào tai Già Lam, lại không chút ảnh hưởng đến nàng. Nàng hoàn toàn không nghe, tập trung tu luyện. Lần trước ở thành Lạc Xuyên, đánh lôi đài, nàng có khế ước với Thiên Cân Như Ý Chẩm, lúc lập khế ước, đương nhiên có được sức mạnh của Thiên Cân Như Ý Chẩm, sức mạnh này vẫn ở trong cơ thể nàng. Nàng không có thời gian luyện hóa nó, hiện tại nhân cơ hội này, nàng đem lực lượng đó luyện hóa, nhanh chóng nâng cao năng lực của mình, để dễ dàng ứng phó khi chiến đâu. Mộc Tây Dao cùng Phượng Thiên Sách tiếp tục đánh cờ. Đột ngột, linh khí trong buồng xe chấn động, cuồn cuộn lưu chuyển, khiến mấy quân cờ trên bàn cờ cũng lơ lửng theo. Ba người Mộc Tây Dao, Phượng Thiên Sách, Phượng Thiên Dục đồng loạt quay sang nhìn Già Lam, chỉ thấy trên mặt nàng có ánh sáng màu lam, đó là dấu hiệu tấn chức! Biểu tình khinh thường trên mặt Mộc Tây Dao từ từ thay đổi, cằm nhỏ rơi xuống đất: “Trung phẩm cấp ba, … thượng phẩm cấp ba… mợ nó, vẫn còn tấn chức?” Hắn không nhịn được chửi tục. Tốc độ tấn chức của người này cũng nhanh quá nhỉ? Đúng là quái thai! Mộc Tây Lâm đang lái xe ngựa cũng nhận ra sự khác thường trong xe ngựa, kinh ngạc quay đầu, lộ ra vẻ mặt sửng sốt. Già Lam chậm rãi luyện hóa nguồn lực lượng kia, khi tấn chức đến tột đỉnh thượng phẩm cấp ba, đột nhiên cảm thấy trong bụng có chuỗi khí chuyển động. Sắc mặt của nàng càng ngày càng đỏ, giống như đang chịu đựng cái gì đó, rất thống khổ và xoắn xuýt. Phượng Thiên Dục chậm rãi thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, cười nhạo: “Không phải là người xấu xí bị tẩu hỏa nhập ma chứ?” Mộc Tây Dao tiếp lời của hắn: “Ta thấy phần lớn là như thế rồi, làm sao có người tấn chức nhanh như vậy?” Hắn vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng ‘phốc..’ Buồn bực! Mùi hôi thối tràn ngập trong xe ngựa, Phượng Thiên Dục và Mộc Tây Dao đồng loạt bịt mũi, tức giận nhìn về phía Già Lam, chỉ thấy linh khí màu lam trên người nàng kèm theo một tiếng ‘phốc…’ Bỗng nhiên, toàn bộ buồng xe ngựa đều là linh khí của nàng. Linh sư cấp bốn! Nàng lại tấn chức! Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nàng từ linh sư cấp ba hạ phẩm tấn chức lên linh sư cấp bốn hạ phẩm. Trọn một cái cấp bậc, chuyện này quá sốc rồi! Nàng là quái thái gì vậy? Sao có thể tấn chức nhanh như vậy? Nhưng, hiện tại bọn họ không có thời gian đi tìm tòi nghiên cứu chuyện này, Mộc Tây Dao và Phượng Thiên Dục dừng sức bịt mũi, chạy ra khỏi thùng xe. “Thúi hoắc! Không ngờ nàng ta dám thả rắm trước mặt chúng ta! Thật là thiếu đạo đức! Người xấu xí! Người xấu xí thúi hoắc!” Mộc Tây Dao vừa che mũi vừa oán giận, vừa chạy ra khỏi thùng xe, cố gắng hít thở không khí trong lành. Mặt Già Lam hơi ửng hồng, tuy rằng có chút xấu hổ nhưng cũng không phải nàng cố ý. Hết sức bình tĩnh nói: “Tấn chức nhanh quá, không nhịn được!” Bên trong buồng xe, chỉ có một mình Phượng Thiên Sách vô cùng bình tĩnh ngồi chỗ cũ, chậm rãi đem quân cờ sắp xếp lại, nhưng trên khóe môi vẫn mang nụ cười trêu tức. Già Lam ỉu xìu đẩy cửa sổ xe ra, cố gắng xem nhẹ nụ cười của hắn, hít thở từng ngụm không khí mới mẻ. Cái rắm này đúng là thối muốn chết! Ngay cả nàng cũng chịu không nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]