🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Không gian này lớn gấp 10 lần không gian động băng lúc trước, số lượng băng trụ nơi này cực kỳ dày đặc, giống như lạc vào một rừng băng trụ.

Dựa vào bùa Sinh Tử, Dương Bách Xuyên cảm nhận được hơi thở của Nhiếp Hỗn lão tổ đang ở đây. Nhưng nơi này quá rộng, không thể tìm thấy được bóng dáng của Nhiếp Hồn lão tổ.

“Ốc Hữu Chí ... "

Dương Bách Xuyên gọi to.

Trong tình huống này thì gọi to có tác dụng hơn.

Quả nhiên ngay sau đó hắn nghe thấy lời đáp lại.

“Chủ nhân, ta ở bên này ... "

Nhiếp Hồn lão tổ lên tiếng.

Dương Bách Xuyên vui vẻ, dẫn Lạc Dương và Tuyết Hương chạy về hướng phát ra âm thanh.

Vòng qua mấy chục chiếc băng trụ, cuối cùng cũng nhìn thấy Nhiếp Hồn lão tổ.

“Chủ nhân, xin lỗi, ta không theo kịp ... " Nhiếp Hồn lão tổ xấu hổ nói.

Dưong Bach Xuyen quan sat thì thay chỉ co Nhiếp Hồn lao tổ va con roi Hắc Giáp, không thấy Đông Phương Thiết Nhân đâu. Hắn lo lắng hỏi: “Đông Phương Thiết Nhân đâu?"

Nhiếp Hồn lão tổ: "Không phải hắn đi cùng với ngài sao?"

"Ngươi vừa đi thì hắn đã đuổi theo, ngươi không nhìn thấy?" Dương Bách Xuyên biến sắc.

“Không ... Không thấy, ta mải đuổi theo kẻ đã cướp tiên thạch của chúng ta nên không thấy Đông Phương thiếu gia đuổi theo." Nhiếp Hồn lão tổ đáp.

Cuộc đối thoại của Dương Bách Xuyên và Nhiếp Hồn lão tổ kết thúc, cả hai đều đã biết được kết quả.

Đông Phương Thiết Nhân mất tích.

Bây giờ có hai loại khả năng.

Thứ nhất, Đông Phương Thiết Nhân lạc trong động băng. Thứ hai, hắn bị người ta giết.

Nhưng khả năng đầu lớn hơn.

Bởi vì kẻ hái quả đào ở đằng trước, Nhiếp Hồn lão tổ đuổi theo phía sau và cuối cùng mới là Đông Phương Thiết Nhân. Vậy nên khả năng bị giết rất nhỏ, khả năng cao hắn ta đã bị lạc ở đâu đó."

"Ngươi có thu được gì không?" Dương Bách Xuyên hỏi.

Nhiếp Hồn lão tổ: "Ta dám khẳng định kẻ hái quả đào và cướp tiên thạch của chúng ta là Nhân tộc. Lúc đuổi theo, ta cảm nhận được hơi thở trên người hắn là Nhân tộc, sau đó đuổi đến không gian động băng này thì mất dấu. Ta ở đây tìm kiếm được một lúc thì mọi người đến."

"Xuyên Tử, bây giờ phải làm sao?" Tuyết Hương biết Dương Bách Xuyên đang rất sốt ruột.

Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, huynh đệ quan trọng hơn tiên thạch. Vậy nên hắn quyết định đi tìm Đông Phương Thiết Nhân trước.

Bị lạc trong động băng không đáng sợ, đáng sợ ở chỗ nơi này còn có những người khác. Dù bây giờ Đông Phương Thiết Nhân là Tiên Vương sơ kỳ, là cháu trai của phong hào Tiên Đế Đông Phương Hạo Thiên. Nhưng tóm lại thì hắn ta vẫn luôn sống dưới sự che cho của Đông Phương Hạo Thiên, không có kinh nghiệm chiến đấu.

Đông Phương Thiết Nhân: “Bây giờ giải quyết kẻ cướp kia đi đã, xử lý sạch sẽ nơi này, sau đó các ngươi ở đây chờ ta. Ta và Ốc Hữu Chí có cảm ứng, các ngươi chờ ở đây, ta đi ra ngoài tìm kiếm Đông Phương Thiết Nhân."

"Chủ nhân, hay là để ta đi tìm Đông Phương thiếu gia cho." Nhiếp Hồn lão tổ

nói.

“Không cần, hắn là huynh đệ của ta, nơi này cũng rất quỷ dị. Chỉ có ta và ngươi có cảm ứng lẫn nhau, vậy nên ta sẽ đi tìm, các ngươi ở đây tu luyện cho tốt. Trong vòng 3 tháng, nếu ta không trở lại, ngươi quen thuộc với con đường bên ngoài thì dẫn theo Lạc Dương và Tuyết Hương đi đến nơi mà năm đó ngươi đứng đến. Mục tiêu của chúng ta vẫn như cũ, không thay đổi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.