Chương trước
Chương sau
Tiên Vực Hỗn Loạn là một nơi rộng lớn vô tận, có vô số sinh linh, cả người tu luyện lẫn người phàm.

Trong bất kỳ thế giới nào trên đời, chỉ cần có vạn vật sinh linh thì sẽ có người phàm, nhưng rất ít người biết về sự tồn tại của người tu luyện, phạm vi diện tích nơi người phàm sinh sống nhỏ hơn rất nhiều so với người tu luyện ......

Ở đây, có vẻ như người phàm sinh sống nhiều hơn.

Ví dụ như cảnh tượng mà hắn đang thấy, chính là điển hình của việc thần tiên đánh nhau, người phàm chịu khổ. Hoa Nương chỉ là một nữ tử bình thường, nhưng dù là người phàm thì cũng có suy nghĩ, cũng có khát vọng sinh tồn.

Nhưng trong mắt những Tiên nhân đang giao chiến kia, người phàm chỉ như con kiến, người phàm bị bọn họ đánh nhau làm liên lụy mà chết đến nỗi chảy máu thành sông. Hoa Nương và rất nhiều người phàm khác quỳ xuống cầu xin, xin những Thần Minh đang đánh nhau đừng làm liên luy đến bọn họ ...

Nhưng bất kể là những người đang quan sát cuộc chiến hay những người đang đánh nhau đều không ai nghe thấy lời cầu xin tuyệt vọng của họ, kết quả là trong ngôi làng chất đầy xương trắng như núi, oán khí ngút trời.

Sau đó, Dương Bách Xuyên thấy những người phàm sau khi chết đã bị người ta đào lên một cái hố trời lớn, chính là cái hố mà bọn họ đã từng chiến đấu với cốt yêu Hoa Nương, tất cả đều bị chất đống với nhau.

Không ai ngờ rằng, sau bao nhiêu năm tháng trôi qua, những bộ xương trắng này không biến thành bùn đất, mà ngược lại, trong khí Âm Sát đã xảy ra biến dị.

Không biết là cái hố lớn đó do người ta vô tình hay cố ý đào lên, nhưng không ngờ lại là một nơi tràn ngập sát khí, trong dòng thời gian đã khiến những bộ xương trắng mang oán khí này trở nên linh thiêng.

Người đầu tiên trở nên linh thiêng chính là Hoa Nương, nàng ta hấp thụ vô số oán khí từ những bộ xương, không ngừng tiến hóa và biến hoá, có một ngày hoá thành Vua xương vạn cốt đỏ ngầu.

Nàng ta có năng lực kết nối với một thế giới âm tà khác ...

Vậy là nàng ta bắt đầu báo thù, báo thù những người được gọi là Thần Minh, dụng mọi thủ đoạn để khiến 'Thần Minh' rơi vào hố trời, hút cạn tinh huyết hồn phách để hoàn thiện bản thân.

Không thể không nói có nguyên nhân mà!

Đáng tiếc, cuối cùng vẫn phải chịu thua trong tay Dương mỗ.

Giống như xem một bộ phim, Dương Bách Xuyên đã thấy sự sống và cái chết của cốt yêu Hoa Nương.

Tại một khoảnh khắc nào đó, ý thức của hắn nhìn thấy tất cả, nhưng cũng trở lại với bản thể.

"Haizz~"

Thở ra một hơi dài, Dương mỗ tự lẩm bẩm: "Thì ra là vậy."

Hắn nói "thì ra" không chỉ vì đã thấy lý do cốt yêu Hoa Nương muốn hại người, mà còn thấy cách cốt yêu Hoa Nương kết nối với Âm Giới để triệu hồi sinh vật U Minh ...

Trong ký ức của cốt yêu Hoa Nương, có lẽ không thể gọi là ký ức, mà đúng hơn là ấn ký nàng ta để lại trong bộ xương, thật ra mấy ý nghĩ đều không khác nhau là mấy.

Trong đó có chứa cách kết nối với sinh vật U Minh của Âm Giới.

Thực ra rất đơn giản, để lại ấn ký Nguyên Thần của mình trên bộ xương, từ nay bộ xương này sẽ thuộc về Dương mỗ.

Cách sử dung cung rat đon gian, chỉ cần nham trong lòng từ "U minh" rồi truyền sức mạnh Nguyên Thần vào là có thể kích hoạt bộ xương, từ đó triệu hồi sinh vật U Minh.

Vì vậy, bây giờ Dương mỗ đã được coi là chủ nhân của bộ xương này, mà bộ xương này cũng không thể nói là hoàn toàn thuộc về Hoa Nương, mà là hấp thụ vô số xương mà tiến hóa thành.

Triệu hồi sinh vật U minh bây giờ không khó nữa, chỉ cần truyền sức mạnh Nguyên Thần là được, nhưng co một nhược điểm là muốn triệu hồi chỉ có thể thông qua bộ xương này làm môi giới, Dương Bách Xuyên không thể lựa chọn xem hắn triệu hồi được sinh vật U Minh thế nào.

Điều nay la mot nhược điểm, nhung cung co the coi la mot điều tot, vì sức mạnh Nguyên Thần càng mạnh, sinh vật U Minh được triệu hồi ra sẽ càng mạnh, ngược lại thì cũng vậy.

Dương Bách Xuyên thực sự đã hài lòng với điều này.

Có thể triệu hồi là tốt rồi.

Từ một góc độ nào đó, bộ xương này không còn là cốt yêu hay sinh linh nữa, mà đã trở thành một món cốt khí!

Không còn ý thức linh hồn của Hoa Nương, Dương Bách Xuyên đã để lại ấn ký của mình trong đo, truyền suc mạnh Nguyen Thần là có thể triệu hồi sinh vật U minh, đây chính là một món cốt khí triệu hồi.

Khác với linh khí hay tiên khí - khí.

Hay có thể gọi là chí bảo!

Tất nhiên, so với cốt yêu Hoa Nương, bây giờ hắn triệu hồi sinh vật U Minh thì uy lực của chúng ước chừng cũng sẽ nhỏ hơn nhiều.

Dương Bách Xuyen nhìn bộ xương đỏ rực bằng nam tay trong tay, hắn nghĩ bây giờ nên đặt một cái tên thích hợp cho nó.

Suy nghĩ một lúc, hắn mở miệng nói: "Nếu đã triệu hồi được sinh vật U Minh, sau này sẽ gọi là U Minh Cốt!"

Càng nghĩ càng thấy thích hợp, hắn nhịn không được cười rạng rỡ.

Sau đó, hắn vội vàng chuẩn bị thử nghiệm xem mình có thể triệu hồi loại sinh vật U minh nào, điều này liên quan đến sức chiến đấu sau này của hắn, hiện tại không có pháp lực, hắn còn phải dựa vào món U Minh Cốt này để bảo vệ mạng sống.

Một tiếng vang trầm đục, một bộ xương có kích thước như người bình thường xuất hiện.

Dưới sự duy trì của sức mạnh Nguyên Thần, Dương Bách Xuyên điều khiển U Minh Cốt, di chuyển qua lại ...

Khác với người bình thường đi lại, dù sao cũng là một bộ xương, lúc di chuyển sẽ phát ra tiếng động xương cốt răng rắc.

Nhưng lại không hề vụng về, ngược lại rất linh hoạt, dù sao cũng là ý thức của mình điều khiển.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.