Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Dương Bách Xuyên cay đắng, nói: "Mấu chốt là ta không biết phải tìm hiểu như thế nào đây?"

"Tiểu tử ngươi đúng là gà yếu, bảo bối ở trong tay ngươi thì tự mình suy nghĩ đi, lão tử cũng không biết, nếu ngươi tìm hiểu không ra thì ngươi đúng là đồ ngốc." Chim Thần Ma chửi rủa.

"Tìm hiểu thì tìm hiểu, miễn nó là bảo bối trong tay ta thì không thể hỏng được, ta ... nhưng quan trọng là ngươi cũng phải chỉ cho ta một phương hướng chứ, bây giờ không có một chút pháp lực nào thì làm sao ta có thể luyện hoa thứ này để sử dụng đây?" Dương Bách Xuyên cay đắng nói.

Lúc này, chim Thần Ma nghiêm túc nói: "Gà yếu, ngươi nhớ kỹ, trên thế giới này có rất nhiều bảo vật nhưng không phải bảo vật nào cũng cần hiến tế máu hoặc nhỏ máu mới nhận chủ. Ngươi có thể dùng lực lượng Nguyên Thần lĩnh ngộ bộ xương này thử xem, có lẽ sẽ được."

"Được rồi, quay về ta sẽ nghiên cứu thử, câu hỏi mấu chốt cuối cùng, nếu ta khống chế được cốt yêu này, ngươi nghĩ ta có thể thành lập một mối liên kết đến U Minh không?" Đây mới là điều Dương Bách Xuyên muốn biết nhất.

Đáng tiếc là chim Thần Ma cũng không thể đưa ra câu trả lời chính xác.

Chim Thần Ma nói: "Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây? Kiến thức hiểu biết về cốt yêu rải rác ở trong đầu lão tử đã được khai thác hết rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu bộ xương này có thể triệu hồi sinh vật đến từ U Minh, trên lý thuyết thì có thể giúp chúng ta lui tới giữa hai nơi. Nhưng bây giờ tiểu tử ngươi suy nghĩ đến chuyện này thì hơi quá sớm rồi, liệu có thể sử dụng bộ xương này để đi đến U Minh hay không thì cũng là chuyện của sau này, và tất nhiên là cần cơ duyên và thực lực."

"Hiện tại, ngươi vẫn phải tìm cách khống chế bộ xương này trước, sau đó mới tính đến những chuyện khác, sau này hãy nói, bây giờ chúng ta đã đến Tiên Thành hỗn loạn, tiểu tử ngươi nghĩ cách khống chế bộ xương này, khi nào có khả năng tự bạo thì thì ngươi mới có thể đi ra ngoài. Trong khoảng thời gian này, lão tử sẽ ra ngoài tìm cách chữa trị Đạo Nguyên cho ngươi ... "

Dương Bách Xuyên gật đầu: "Cũng chỉ có thể như thế, à đúng rồi, trong khoảng thời gian này Lạc Dương không có gì bất thường không?"

"Ngươi đang lo lắng về ý thức Ma Thần trong cơ thể nàng ta sao?" Chim Thần Ma hỏi.

"Chứ còn chuyện gì nữa." Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt.

Chim Thần Ma nói: "Chuyện này ngươi cứ yên tâm, trận chiến vừa rồi, bản thân ý thức Ma Thần đã nhảy ra chiến đấu với cốt yêu, kết quả tiểu tử ngươi lại không đứng đắn, không đỡ được đòn cuối cùng, không chỉ Tiên thể của Lạc Dương bị thương mà ý thức Ma Thần còn thảm hơn, có lẽ phải mất một năm rưỡi mới hồi phục được. Đúng lúc ngươi ngươi có thể lợi dụng khoảng thời gian yên tĩnh này để nghiên cứu bộ xương, nếu thành công, thực lực phát huy chắc chắn sẽ không yếu hơn thực lực trước kia của ngươi, càng thích hợp để sinh tồn trong Tiên Vưc hon loan."

Sau khi nói chuyện với chim Thần Ma xong, Dương Bách Xuyên cũng bế quan, hắn biết những gì con chim lắm lông nói là đúng.

Điều quan trọng nhất đối với hắn trước mắt là phải có thực lực.

Bởi vì Can Khôn Đạo Nguyên trong khoảng thời gian ngắn không thể hồi phục, vậy nên hắn chỉ có thể tập trung vào việc nghiên cứu cốt yêu.

Thật ra trong logng hắn cũng tràn đầy hứng thú với bộ xương đỏ thẫm này, hay nói đúng hơn là hắn có hứng thú với việc triệu hồi sinh vật U Minh mà con chim lắm lông kia đã nói.

Trận chiến với cốt yêu Hoa Nương ngày hôm đó đã khắc sâu vào ký ức của hắn.

Bây giờ thì tốt rồi, cốt yêu Hoa Nương đã bị hắn tiêu diệt với cái giá phải trả là Càn Khôn Đạo Nguyên bị phế đi một nửa, hay nói đúng hơn là hắn đã giết chết linh hồn ý thức của cốt yêu Hoa Nương, còn lấy được bộ xương này.

Theo như lời chim lắm lông nói, thứ này bây giờ là một bộ xương bảo vật vô chủ, nếu hắn khống chế được thì nhất định thực lực sẽ tăng lên đáng kể.

Trong phòng, Dương Bách Xuyên đặt bộ xương đỏ thẫm vào lòng bàn tay, hít sâu một hơi, dựa theo những gì chim Thần Ma nói, hắn trực tiếp dùng sức mạnh Nguyên Thần để cố gắng kết nối với bộ xương yêu dị này.

Lúc đầu hắn nghĩ chắc là rất khó khan, nhưng ai ngờ, thế ma sau khi truyền sức mạnh Nguyên Thần vào trong xương, bộ xương trong tay hắn đột nhiên bộc phát ra một màu đỏ thẫm kỳ lạ.

Nếu nhìn kỹ thì thấy trên đó xuất hiện Minh Văn, từng dòng Minh Văn liên kết thành một mảng, trải rộng khắp bộ xương, trông có vẻ thần bí còn kèm theo tà khí.

Cũng giống như Minh Văn mà cốt yêu Hoa Nương bộc phát ra ngày hôm đó, trông rất hoàn mỹ và hoàn toàn tự nhiên.

Cũng có những Tiên nhân đang quan sát, nhưng không ai trong số họ giúp bảo vệ những người phàm trong ngôi làng kia.

Có một nữ tử đang khổ cực cầu xin, van cầu những người mà trong lòng nàng coi như Thần Minh hay cứu lấy người trong làng, tha cho bọn họ, bọn họ đều là người vo tội ......

Nhưng cuộc chiến không dừng lại, như muốn huy thiên diệt địa, tất cả đã bị hủy hoại, từng người trong lòng lần lượt chết đi, cuối cùng nữ tử cũng mang theo oán khí mà chết ..

Dương Bách Xuyên đột nhiên hiểu ra, vì sao cốt yêu Hoa Nương kia lại muốn hại người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.