"Các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?" Dương Bách Xuyên hỏi Lạc Dương và Cảnh Xán.
Cảnh Xán gật đầu: "Hình như ta nghe thấy có tiếng kêu cứu của một nữ nhân.”
"Ta không nghe thấy." Lạc Dương trả lời ngắn gọn.
"Hả?" Dương Bách Xuyên nhìn Lạc Dương với vẻ mặt nghi hoặc.
Tu vi của hắn và Cảnh Xán thấp hơn Lạc Dương, lẽ ra bọn họ đều nghe thấy tiếng kêu cứu thì Lạc Dương không thể không nghe thấy, trừ phi nàng ta không muốn nghe.
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Dương Bách Xuyên, Lạc Dương cười khổ nói: "Tiểu sư thúc, mặc dù con chưa từng đến Tiên Vực hỗn loạn, nhưng cũng từng nghe qua về Tiên Vực hỗn loạn, ở nơi hỗn loạn này, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện đi?"
Dương Bách Xuyên ồ một tiếng, chợt hiểu ra, không thể nào nàng ta không nghe thấy, chỉ là không muốn thêm rắc rối, thế này là sợ người sư thúc như hắn tự chuốc thêm phiền phức sao.
Về vấn đề này, Dương Bách Xuyên cũng cười cười nói: "Ngươi nói cũng có lý, vậy chúng ta cứ mặc kệ, cũng đừng nghỉ ngơi nữa, tiếp tục đi thôi."
"Như vậy rất tốt." Lạc Dương gật đầu.
Ba người họ chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Nhưng lúc này, tiếng kêu cứu đen từ xa đến gần ....
"Cứu mạng ... cứu mạng đi ... "
Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên nhìn thấy một nữ tử từ thượng nguồn đi
tới.
Thấy toàn thân nàng ta toàn là máu me, hình như đang bị thương rất nặng, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3718487/chuong-4487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.