Vậy là hắn đã vượt qua đêm đầu tiên ở Tiên Vực hỗn loạn, có thể nói là ấn tượng khắc sâu. Lúc này, cả người ý thức Ma Thần bỗng rung lên, Dương Bách Xuyên lập tức nhận ra màu đỏ trong mắt nàng ta đã biến mất, trở về như bình thường. Hắn biết, Lạc Dương đã trở lại.
Quả nhiên, ngay giay sau, Lạc Dương mở miệng: "Làm tiểu sư thúc lo lắng rồi.'
Mặc dù tối qua, ý thức của nàng ta không nắm quyền chủ đạo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tất cả những chuyện xảy ra xung quanh, bao gồm cả mấy việc ý thức Ma Thần đã làm, nên tất nhiên là nàng ta biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
"Không sao, con vẫn bình an là được rồi, con thu dọn đồ đặc đi, đến lúc phải lên đường rồi, cứ ở mãi trong núi sâu cũng không phải cách hay." Dương Bách Xuyên xua tay, ra hiệu cho Lạc Dương đừng khách sáo.
Trong mắt hắn, Lạc Dương rất dịu dàng, còn ý thức Ma Thần thì ngang ngược, tàn ác, phong cách nói chuyện của hai người cũng không giống nhau, và đương nhiên hắn thích nói chuyện với Lạc Dương hơn.
"Vâng, tiếp theo đây tiểu sư thúc tính đi đâu, có mục tiêu cụ thể không?" Lạc Dương hỏi.
Dương Bách Xuyên cũng hơi đau đầu: "Ta không biết quá nhiều về Tiên Vực hỗn loạn, trong tay cũng không có bản đồ, thôi thì trước mắt cứ ra khỏi ngọn núi này cái đã.”
Lạc Dương trầm tư vài giây, rồi nói: "Nhắc đến bản đồ, con chợt nhớ ra hình như con từng thu thập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3718486/chuong-4486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.