“A..” Cảnh Xán hét lên thảng thốt, tựa như chú thỏ bị dọa sợ.
Tất nhiên nàng ta biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, làm gì có chuyện nàng ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng tựa lửa đốt như ánh mắt họ Dương nhìn mình ban nãy chứ?
Vì biết rất rõ, thế nên nàng ta mới cảm thấy thấp thỏm không yên, mà thật ra trong lòng nàng ta đã sớm có đáp án rồi. Khoảnh khắc Dương Bách Xuyên cởi mạn che mặt, nhìn thấy dung nhan của nàng ta, lời thề nàng ta từng nói ra lập tức ứng nghiệm, đó là trở thành đạo lữ của hắn.
Nhưng... nàng ta chưa chuẩn bị tinh thần mà!
Chỉ là đã tới nước này rồi... thì thôi vậy, dù sao cũng như nhau cả.
Cảnh Xán từ bỏ, nằm xụi lơ trong lòng họ Dương nào đó, nhắm hai mắt lại. Còn họ Dương thì sao?
Lại vận động thêm lần nữa chứ sao...
Từ lúc bước vào Tiên Giới đến giờ hẳn cũng hơn hai nghìn năm, mà có khi còn lâu hơn, vì sau khi xâm nhập Ma thành, hắn chẳng còn hay biết gì, càng không tính được đã trôi qua bao nhiêu tháng ngày nữa, chỉ biết là rất lâu mà thôi.
Và trong khoảng thời gian dài đăng đẫng đó, anh ta chỉ biết trốn tránh sự truy sát của kẻ thù cũng như không ngừng nâng cao thực lực và tu vi của bản thân, thế nên lúc nào thần kinh cũng trong tình trạng căng như dây đàn, không có lấy một giây nghỉ xả hơi chứ đừng nói gì tới chuyện giải quyết nhu cầu cá nhân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3716918/chuong-4461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.