Chương trước
Chương sau
Lực hoàng tuyền đã có tác dụng khai phá tiềm lực trong cơ thể hắn. Hiệu quả đã đạt được, mục đích cũng hoàn thành...

Lúc này, cho dù lực hoàng tuyền có tấn công hắn như thế nào thì cũng không tạo ra được bất kỳ thương tổn nào nữa.

Chỉ cần sức mạnh của thể xác cũng có thể ngăn cản được lực hoàng tuyền. Đây là điều mà trước kia Dương Bách Xuyên không dám nghĩ tới.

Vừa rồi, cơ thể hắn được bao phủ bằng sức mạnh của Càn Khôn Đạo Nguyên nhưng cũng không thể ngăn được sự phá hủy của lực hoàng tuyền.

“Được rồi, có thể tiến vào bình Càn Khôn rồi.” Lúc này, giọng của Càn Khôn Chỉ Linh vang lên trong đầu hắn. Dương Bách Xuyên cảm động tới rơi nước mắt, cuối cùng cũng có thể vào.

Hắn còn sợ Càn Khôn Chi Linh và chim Thần Ma hợp lại sẽ ra con thiêu thân gì.

Từ sau khi Càn Khôn Chi Linh cứu con quạ đen kia, bọn chúng đúng là ngưu tâm ngưu mã tầm mã.

Ở chung một chỗ không phải chuyện gì hay ho. May mà lần này còn chủ động gọi hắn.

Xem ra Càn Khôn Chi Linh và chim Thần Ma vẫn quan tâm hắn, tròn lòng ít nhiều gì cũng được an ủi.

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên tiến thẳng vào trong không gian bình Càn Khôn.

Dương Bách Xuyên vừa vào bình Càn Khôn, ý thức Ma Thần ở bên ngoài không còn nghe được tiếng kêu gào thảm thiết của hắn, lúc này nàng ta cười lớn: “Không kêu nữa, xem ra tên tiểu tử này xong đời rồi.”

Nàng ta rất tự tin vào huyết tế, lúc này Dương Bách Xuyên không còn kêu gào, đương nhiên cho rằng đối phương đã bị luyện hóa.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng tay nàng ta vẫn không ngừng đánh ra pháp quyết, Dương Bách Xuyên quả thật là khó chơi, thế nên để phòng ngừa, nàng

ta phải luyện hóa thêm thời gian.

Như vậy, cho dù chí bảo phòng ngự trên người Dương Bách Xuyên có mạnh tới đâu thì cũng sẽ bị luyện hóa thành nước.

Đương nhiên nàng ta hiểu rõ trứng Côn Bằng còn hơn cả Dương Bách Xuyên, vậy nên cũng không ngại luyện hóa luôn nó.

€ó luyện hóa thì cũng không sao, bởi vì tất cả sức mạnh đều nằm trong quan tài kia, đợi kia vào trong nàng ta sẽ mượn cỗ lực lượng này để cần nuốt ý thức của Lạc Dương, hoàn thành dung hợp Ma thần.

Khi đó, mọi chuyện sẽ thành công.

Nhưng ý thức Ma thần sẽ không bao giờ nghĩ tới, trên đời này còn có bảo vật mà huyết quan không thể nào luyện hóa nổi, đó chính là bình Càn Khôn.

Hơn nữa Dương Bách Xuyên đã trốn vào trong không gian Càn Khôn, hắn ta đang đợi để phản kích.

Bên trong bình Càn Khôn. Dương Bách Xuyên trần truồng bước vào. Nhưng hắn quên mất một chuyện.

Dương Bách Xuyên quên mất, bên trong bình Càn Khôn, ngoại trừ một vạn đại quân Quy Tiên của Mông Điềm, còn có một nữ nhân ở đây.

Người này đương nhiên là Cảnh Xán bị sư phụ nàng ta đánh trọng thương.

Khi đó Phương Tĩnh Thiên phát điên nhập ma đạo, ông ta đã dùng máu của Cảnh Xán để triệu hoán hai Ma Khuyển, Cảnh Xán đỡ thay Dương Bách Xuyên đòn đánh lén của Phương Tĩnh Thiên, vết thương càng thêm nghiêm trọng.

Dương Bách Xuyên thu Cảnh Xán vào trong bình Càn Khôn, cho nàng ba giọt nước Sinh Mệnh để trị thương, hắn nghĩ nhiêu đó cũng đủ cho nàng phục hồi. Nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, hắn lại quên mất.

Vừa tiến vào không gian Càn Khôn đã phát hiện Cảnh Xán ở trước mặt.

Thói quen của hắn là mỗi lần tiến vào trong bình Càn Khôn đều sẽ xuất hiện ở bờ hồ Long Ngự, bởi vì trong hồ có đá Sinh Mệnh.

Lần này cũng không ngoại lệ, lúc ở bên trong huyết quan hắn bị ý thức Ma thần luyện hóa quần áo...Hiện tại đang trong tình trạng trần như nhộng.

Sau khi tiến vào, hắn cũng không đề phòng. Gót chân còn chưa đứng vững thì bên tai đã vang lên tiếng thét chói tai.

Lúc này Dương Bách Xuyên bị dọa cho giật cả mình, hắn nhìn sang nơi phát ra âm thanh, hóa ra là Cảnh Xán.

Thấy nàng ta, Dương Bách Xuyên mới nhớ tới chuyện, mình đưa nha đầu này vào không gian Càn Khôn trị thương.

Xem ra hiệu quả của nước Sinh Mệnh đã vượt ngoài tưởng tượng, Cảnh Xán đã hồi phục hoàn toàn.

Đợi sau khi phản ứng lại, hắn mới phát hiện bản thân trần như nhộng, chẳng trách người ta lại thét lên như vậy.

Xuất hiện không đúng chỗ, khoảng cách lại càng không!

Hắn chỉ cách nàng ta nửa mét.

“Khụ khụ ~ Chuyện này... là hiểu nhầm.”

Dương Bách Xuyên đỏ mặt nói.

Cảnh Xán ngẩn ngợ, tim nàng ta đang đập rất nhanh, mặc dù là tiên nhân đã tu luyện hàng nghìn năm, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta gặp phải tình huống này.

Ngay lúc nàng ta đang nghĩ tới hắn thì ắn lại trần chuồng xuất hiện ngay trước. mặt mình, sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, Cảnh Xán thét chói tai cũng là chuyện bình thường.

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, tiếng hét của Cảnh Xán dừng lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng ta không biết nên làm sao bây giờ.

Cảnh Xán phát hiện, sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, ánh mắt hắn có ngọn lửa lóe lên.

Đáy lòng sinh ra cảm giác không ổn, đang định xoay người bỏ chạy, nàng ta cảm nhận được bên hông bị siết lại, cơ thể ngã vào lòng hẳn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.