Chương trước
Chương sau
Không ai phát hiện nụ cười quỷ dị trên mặt Lạc Dương, vì cuối cùng mọi người cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, thành công rời khỏi Ma Thành. Khoảnh khắc nhìn thấy Tiên Đan thành hiện ra ngay trước mắt, tâm trí mọi người đã sớm bị cuốn theo, tới cả Dương Bách Xuyên cũng không phải ngoại lệ.

Sau đó, mọi người nghe thấy Lạc Dương hô lớn: “Chuẩn bị đưa tất cả ra ngoài.”

'Trận pháp trong đại điện tỏa ra hào quang chói lòa.

“Vụt vụt vụt...”

Tất cả mọi người trong trận pháp lần lượt biến mất, hiển nhiên đã được dịch chuyển ra ngoài. Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên phát hiện trên mặt Lạc Dương

đứng đối diện mình hiển lộ ý cười sâu xa, người trong trận pháp cũng mất tăm mất tích, chỉ còn lại một mình hẳn.

Trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng bất an...

“Lạc Dương... con...” Dương Bách Xuyên đờ đãn mở miệng, nhưng còn chưa kịp nói hết một câu đã dừng lại, bởi hắn nhìn thấy hai mắt Lạc Dương đã biến thành màu đỏ rực.

“Mẹ kiếp.”

Dương Bách Xuyên lập tức hiểu ra mọi chuyện, chẳng biết từ lúc nào mà Lạc Dương đã bị y thức của Ma Thần chiếm trọn tâm trí. Trước đó, chim Thần Ma từng nói cuộc chiến tranh giành quyền kiểm soát cơ thể giữa ý thức Ma Thần và Lạc Dương xảy ra một cách ngẫu nhiên, không theo quy luật và không có dấu hiệu báo trước. Thế nên hắn luôn đề phòng Lạc Dương, hay đúng hơn là đề phòng ý thức Ma Thần trong cơ thể Lạc Dương, thật không ngờ cuối cùng vẫn là sơ suất.

Sự thù hận của ý thức Ma Thần dành cho hắn vô cùng lớn, tới chim Thần Ma còn dặn hắn nhớ cẩn thận một chút.

Nhưng thế này thì biết cẩn thận kiểu gì?

Từ khi Lạc Dương tỉnh lại, lúc nào hắn cũng ở trong trạng thái cảnh giác, đến tận ban nãy, chỉ thiếu chút nưa thôi...

Vậy mà cuối cùng vẫn sơ sẩy. Có điều... cũng không thể trách hắn được!

Rõ ràng hắn đã đề phòng suốt chặng đường rồi, mãi tới khi nhìn thấy Tiên Đan thành, hắn mới thoáng thả lỏng cảnh giác một xíu. Với cả lúc đó ai cũng lơi lỏng hết chứ đâu chỉ mình hắn, hắn chỉ là một con người, ngay lúc sắp phải táng thân †ại thành phố Ma tộc lại thấy được đường về Tiên Đan thành, đổi thành người khác thì cũng sẽ buông lỏng thôi.

Quan trọng nhất là trước đó hắn không hề phát hiện Lạc Dương có biểu hiện gì bất thường cả, ai mà ngờ nàng ta lại nhân ngay lúc này để thay đổi chứ? Mà cũng có thể thật ra nàng ta đã sớm bị ý thức Ma Thần giành mất quyền chủ đạo, chẳng qua là giả vờ quá giống nên mới không bị phát hiện.

Vừa thấy cặp mắt đỏ ngầu của Lạc Dương, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Dương Bách Xuyên không phải là bay thẳng lên trời, mà là lấy trứng côn bằng ra. Hắn biết không gian trong quan tài máu chính là sân nhà của ý thức Ma Thần, chỉ cần ý thức Ma Thần muốn, cánh cửa thông với bên ngoài sẽ lập tức đóng lại, nên chắc chắn hắn không thể nào bay ra được, huống hồ chỉ là cửa ra trận pháp, nếu nàng ta đã không cho mình ra, kiểu gì mình cũng ra không nổi.

Như vậy chỉ bằng tự tìm cách bảo vệ mình. Có trứng côn bằng ở đây, hắn vẫn còn cơ hội kiềm chế ý thức Ma Thần.

“Âm!”

Nghe tiếng hét của Tuyết Hương, mọi người mới muộn màng nhận ra có gì đó không ổn, lúc phát hiện Dương Bách Xuyên không có mặt ở đây, quan tài máu cũng đóng sầm lại, kế tiếp, xung quanh lóe lên ánh sáng màu đỏ, không gian như bị bóp méo, ngay giây sau, cỗ quan tài biến mất không còn chút dấu vết.

“Sư tôn...” “Đại tông sư...”

Bấy giờ, dù mọi người có ngốc tới cỡ nào cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì. Hiển nhiên, ý thức Ma Thần đã nắm được quyền điều khiển cơ thể Lạc Dương, thế là thẳng tay nhốt Dương Bách Xuyên lại trong quan tài máu, còn dùng chiêu xuyên qua không gian để chạy trốn.

Suy đoán này khiến mặt mày tất cả mọi người biến sắc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.