Chương trước
Chương sau
Mặc dù Dương Bách Xuyên không biết hai câu này có ý gì nhưng nghe rất trâu bò!

Mệnh tinh là đạo, tượng là thần!

Dương Bách Xuyên cho rằng mệnh tinh là đạo, tức là đại đạo, hơn nữa đó là mệnh tinh của hắn.

Còn tượng là thần càng thêm trâu bò!

Chẳng lẽ đang nói hắn sẽ thành thần?

Linh hồn Gàn Khôn từng nói hắn tu thần đạo, không phải tiên đạo.

Còn bản mạng Thần Tượng của Dương Bách Xuyên, năm đó sư phụ từng nói hắn là một quái thai tu luyện, là sự tồn tại biến dị, ngay cả sư phụ cũng không biết

ra sao.

Cho nên chính Dương Bách Xuyên cũng không rõ bản mạng Thần Tượng của hắn có ích lợi gì? Sử dụng kiểu gì?

Dù sao hắn rất ít tìm hiểu.

Hôm nay coi như bị ép đến đường cùng mới triệu hoán bản mạng Thần Tượng ra, không ngờ bản mạng Thần Tượng vừa xuất hiện đã hủy diệt một bàn tay của Huyễn Ma.

Cường đại vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Bản mạng Thần Tượng mới chỉ bày ra ánh sáng bảy màu mà thôi, nhưng đã tinh lọc được Huyễn Ma, sắc bén mạnh mẽ đến không tưởng.

Nghe tiếng kêu thảm thiết của Huyễn Ma, Dương Bách Xuyên cảm thấy vô cùng hả dạ.

Luôn miệng gọi ta là phế vật, giờ xem xem ai mới là phế vật.

Bên kia, đám người Định Hòa Bình đang trợn mắt há mồm.

Một giây trước bọn họ còn đang lo lắng, đã chuẩn bị sẵn tinh thần liều chết, không ngờ một giây sau lại nghịch chuyển tình thế.

Rốt cuộc vừa rồi thực lực của Huyễn Ma quá đáng sợ, phất tay cái đã hủy diệt chuông Đông Hoàng của Dương Bách Xuyên, ngay cả cánh cửa thần bí kia cũng không đứng vững trước một kích của Huyễn Ma.

Nhưng ai mà ngờ trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một luồng ánh sáng bảy màu phát ra từ trên người Dương Bách Xuyên, một hư ảnh cao hơn trăm mét xuất hiện.Chỉ thoáng hiện rồi biến mất, hay chính xác hơn là dung hợp trong cơ thể của Dương Bách Xuyên, lúc này trên người Dương Bách Xuyên vẫn thấp thoáng vầng sáng bảy màu.

Sau khi bàn tay khổng lồ của Huyễn Ma chạm đến vầng sáng bảy màu trên người Dương Bách Xuyên thì lập tức hư thối...

Chỉ trong nháy mắt một bàn tay của Huyễn Ma đã bị hỏng. Cục diện thay đổi. Huyễn Ma hoảng sợ lùi về sau.

Huyễn Ma đã đánh mất sự kiêu ngạo coi thường ban đầu, thay thế là sự sợ hãi khó tin.

Đám người Đinh Hòa Bình yên tĩnh lại, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ đều biết cho dù lúc này bọn họ liều mạng xông lên cũng chết.

Ở chỗ này, bản chất bọn họ chỉ là ý thức thần hồn, không thể sử dụng được pháp lực Tiên Nguyên, chỉ có thể sử dụng lực thần hồn, nhưng bọn họ đều biết lực thần hồn của mình không bằng Huyễn Ma.

“Lão Đinh, ngươi nhìn rõ không, vừa rồi có thứ gì đó hiện lên trên người chủ nhân?” Bảo Thuận Quang lấy lại tinh thần, nuốt nước bọt hỏi Đinh Hòa Bình.


Mỗi người tu luyện đều có thiên phú thần thông, nhưng không trâu bò như Dương Bách Xuyên.

Cũng không lớn như vậy.

Mọi người thật sự không hiểu về thiên phú thần thông của Dương Bách Xuyên.

Nhưng thì sao chứ, lúc này Dương Bách Xuyên là người dẫn đầu bọn họ, không phải kẻ địch.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.