Chương trước
Chương sau
Sương mù bị hắn chém tan.

Sau đó đồng tử của Dương Bách Xuyên co rụt lại.

Sau khi đánh tan sương mù, hắn cũng nhìn thấy người nấp trong sương mù. Một người vô cùng quen thuộc.

Người đó đang mỉm cười, phất tay nhẹ nhàng dập nát phi kiếm của hắn.

Trong thế giới ý thức ma huyễn, thật ra mọi người đều đang đua ý chí thần hồn với nhau.

Đối phương nhẹ nhàng vung tay lên đã hóa giải một kích của hắn, điều này. làm Dương Bách Xuyên vô cùng chấn động.

Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất tâm ma này là chính hắn.

'Tâm ma biến thành bộ dáng của hắn.

Hoặc nói cách khác đây là tâm ma của hắn.

Nhưng cũng có thể nói không phải.

Có chút mâu thuẫn nhưng cũng không quá khó hiểu.

Bởi vì trận pháp này là trận Nhiếp Hồn, khoảnh khắc hắn ngồi lên vương tọa hoàng kim, thần hồn của hắn đã bị động tiến vào thế giới ma huyễn.

Đây là một ma trận, tất nhiên trong ma trận này sẽ có ma hồn cao cấp, ma hồn đó thao tác trận pháp nên có thể biết được mặt tối trong lòng hắn, sau đó trở thành tâm ma của hắn, hay nói đúng hơn là dung hợp tâm ma.

Chẳng qua Dương Bách Xuyên cảm thấy hơi lạ lạ, bởi vì xuất hiện một người giống y hệt mình.

Cùng đầu bạc, cao hơn 1m8, dáng người mạnh mẽ, mày kiếm mắt sáng, cực kỳ đẹp trai...

Hình như hơi không đúng thì phải. Dương Bách Xuyên nhìn một cái khác mình, đúng là rất đẹp trai. Đương nhiên chỉ bề ngoài mà thôi, ánh mắt của đối phương chứa đầy tà ác.

Sau khi hóa giải công kích của hắn, hai người cũng không vội chém giết lẫn nhau.

'Tâm ma nở nụ cười khinh bỉ: “Làm ta giật mình, không ngờ tên phế ngươi vẫn còn chiêu. Nhưng vậy mới hay, nếu chơi chết ngươi luôn thì chán lắm, đúng không?”

Mang theo tâm tình mèo vờn chuột, tâm ma nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên nghe thấy mấy lời nói ngông cuồng như vậy phát ra từ miệng mình, trong lòng rất khó chịu.

Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói: “Ta không quan tâm ngươi là thứ gì, hiện tại †a cho ngươi một cơ hội, lập tức thay đổi dung mạo khác, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”

“Ha ha ha ~”

'Tâm ma điên cuồng cười to, dường như nghe được chuyện gì đáng cười nhất trên đời này.

Sau đó tâm ma gẳn giọng nói: “Một tên phế vậy như ngươi cũng muốn uy hiếp bổn tọa?

Bổn tọa huyễn ma Ma tộc, mặc dù giờ chỉ là một hồn ma nhưng cũng không phải người mà một con kiến vô dụng như ngươi uy hiếp được?

Tiến vào thế giới nhiếp hồn của bổn tọa, ha hả... Bổn tọa sẽ từ từ chơi chết ngươi, chơi đùa với ngươi 1000 năm, 1 vạn năm, 10 vạn năm...

Ha ha ha... Càng nghĩ càng phấn khích, yên tâm đi, bổn tọa sế không để ngươi chết dễ dàng, chết ở chỗ này là một chuyện rất quý, tồn tại mới là địa ngục.”

Dứt lời, tâm ma biến mất trong tâm mắt của Dương Bách Xuyên.

Lúc này Dương Bách Xuyên nghe được một tin tức, tâm ma này tự xưng là huyễn ma Ma tộc.

Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng đã để lộ rất nhiều tin tức.

Đầu tiên hắn có thể xác định tâm ma này không phải tâm ma chân chính trong lòng hắn, mà là huyễn ma Ma tộc.

Nếu thật sự mạnh như vậy thì đã đi ra ngoài gây họa khắp nơi chứ không phải bị nhốt ở nơi này.

Thấy huyễn ma biến mất, Dương Bách Xuyên bắt đầu vận chuyển chuông Đông Hoàng.

“Keng ~”

Tiếng của chuông Đông Hoàng có thể giúp hắn nắm giữ được tung tích của huyễn ma.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.