Chương trước
Chương sau
Tiếng chuông của chuông Đông Hoàng vang vọng trong bóng tối vô tận, càng tăng thêm sự tự tin cho Dương Bách Xuyên.

Hắn triệu hoàn chuông Đông Hoàng vì muốn thử xem có thể sử dụng thiên phú thần thông trong thế giới ý thức ma huyễn hay không, không ngờ có thể dùng được.

Nếu chuông Đông Hoàng có thể xuất hiện, vậy chứng tỏ cánh cửa U Đô và bản mạng Thần Tượng của hắn cũng có thể xuất hiện.

Nghĩ đến đây Dương Bách Xuyên tràn đây năng lượng!

Hắn đã ăn rất nhiều khổ sau khi bị ma vật đánh lén hai lần, trong lòng vô cùng tức giận.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, bởi vì rất khó phòng bị, không biết đối phương sẽ xuất hiện từ đâu?

Hắn hoàn toàn không nhìn thấy cũng không cảm nhận được chúng, trong bóng đêm hắn hoàn toàn là người mù.

Dương Bách Xuyên biết rõ nếu không giải quyết khốn cảnh này, sớm hay muộn hắn cũng bị ma vật chơi chết.

Cũng may lúc này hắn triệu hoán được chuông Đông Hoàng, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng chuông Đông Hoàng vang lên, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được rất rõ một luồng sóng âm khuếch tán ra ngoài.

Khoảnh khắc sóng âm của chuông Đông Hoàng khuếch tán, Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được thứ gì đó.

Phát hiện này làm hắn vô cùng vui sướng.

Ngay sau đó chuông Đông Hoàng xuất hiện bao phủ trên người hắn, hình thành hình thái cao 9 mét.

Phù văn màu vàng chuyển động trên đó, phát ra ánh sáng chói mắt.

Lần này Dương Bách Xuyên hoàn toàn nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.

Nhưng ngoài dự đoán của Dương Bách Xuyên, mặc dù chuông Đông Hoàng chiếu sáng khoảng 1 cây số, nhưng những gì hắn nhìn thấy chỉ là một nơi hỗn độn chứ không phải đại điện.

Xung quanh không có gì cả, chỉ có sương mù dày đặc.

Dương Bách Xuyên biết bản thân vẫn đang ở trong trận pháp ma huyễn, hay nói cách khác là thế giới ý thức của trận pháp Nhiếp Hồn.

Không có sinh linh nào cả. Dương Bách Xuyên nhíu mày.

Những nghĩ lại ít nhất hiện giờ hắn không phải mù cả hai mắt mà chỉ bị che mất một mắt.

Ít nhất hắn có thể kịp phản ứng trước nguy hiểm, không lo bị đánh lén. Bởi vì hiện tại có chuông Đông Hoàng phòng ngự. Đây là thiên phú thần thông thần hồn của hẳn, rất thích hợp dùng vào lúc này.

Vừa rồi lúc sóng âm của chuông Đông Hoàng khuếch tán, Dương Bách Xuyên rõ ràng cảm nhận được có thứ gì đó ở đằng xa.

Nếu hắn đoán không sai đó chính là kẻ địch đang ẩn nấp trong bóng đem, hoặc nói chính xác hơn là ma hồn của ma trân Nhiếp Hồn.

Nếu hiện tại hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, vậy hắn sẽ không ngồi chờ chết, cần phải tóm lấy tâm ma kia, như vậy mới tìm được ý thức thần hồn của đám người Đinh Hòa Bình.

Rốt cuộc đến tận lúc này hắn vẫn không biết đám Đinh Hòa Bình ra sao rồi!

Mặc dù theo lời của tâm ma, chỉ có tiêu diệt nó mới có thể cứu được đám người Đinh Hòa Bình, nhưng Dương Bách Xuyên phải tìm được tâm ma trước đã.

Lúc này hắn cảm thấy mình đã có cách đối phó.

Tiếng chuông của chuông Đông Hoàng vang lên, phát ra sóng âm thì có thể tìm được tâm ma đang trốn.

Dù lúc này ánh sáng đã chiếu rọi toàn bộ thế giới bóng tối nhưng xung quanh chỉ là hỗn độn, nhìn bằng mắt thương thì không thấy gì cả.

Dương Bách Xuyên vận chuyển chuông Đông Hoàng, để tiếng chuông vng vọng khắp nơi.

Dương Bách Xuyên cẩn thận cảm nhận...


Lúc cách mười mấy mét, Dương Bách Xuyên cầm phi tiên chém xuống chỗ đó.

Mặc dù chỗ đó là một đám sương mù mờ ảo.

Nhưng hắn tin tưởng người núp sau đó chính là tâm ma.

Âm đùng ~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.