Chương trước
Chương sau
Mông Điềm trả lời: “Bẩm sư phụ, đây là ma hồn cao cấp, cần thiết tiêu diệt, không thể để bọn họ chạy trốn. Nếu chạy trốn thì chúng ta sẽ gặp phải rắc rối lớn hơn, đệ tử bày ra đại trận Phong Ma để phòng ngừa ma hồn chạy trốn. Hơn nữa sau khi khởi động đại trận, mọi người có thể nhìn thấy ma khí, nếu không chúng bám vào người cũng không ai nhận ra, lúc đấy sẽ rắc rối lớn.”

Nghe xong Dương Bách Xuyên liên tục gật đầu, sau đó nói: “Ngươi suy xét rất chu đáo, đi chủ trì đại trận đi, bên trong giao cho chúng ta, đừng thả chạy ma hồn

nào.

“Vâng, sư phụ cẩn thận. Đúng rồi, sư phụ, ngài nhận lấy Ma Hồn Châu này đi, chờ ma hồn cao cấp có được ý thức, oán khí và sức lực sẽ biến mất. Sau khi luyện hóa ma hồn ta sẽ nhận được lực lượng vô cùng thuần tịnh, dùng để tu luyện sẽ rất tốt.” Nói xong Mông Điềm giao Ma Hồn Châu cho Dương Bách Xuyên.

“Ngươi có lòng.”

“Đệ tử đi chủ trì đại trận”

“Đi đi ~”

Nhìn Mông Điềm rời đi, nhìn Ma Hồn Châu trong tay, hắn cảm nhận được một lưồng lực lượng khổng lồ vô cùng tinh thuần ở bên trong. Đây là Ma Hồn thượng cổ, tương đương với ma hồn cao cấp, chắc chắn sẽ không kém.

Theo lời của Mông Điềm, loại ma hồn cấp bậc này sẽ tự sinh ra ý thức, tiêu tán lệ khí và sát khí rồi tạo ra lực lượng ma hồn vô cùng tinh thuần, bên trong có cả lực ma sát, dùng để tu luyện tiên hồn.

Đối với các tu giả, rất khó để tăng lên lực lượng thần hồn, chỉ có thể dựa vào việc tăng lên tu vi pháp lực. Nhưng cũng không phải không thể tu luyện mỗi thần hồn không, chẳng qua có quá ít thiên tài địa bảo có thể làm thần hồn hấp thu được.

Cho nên viên Ma Hồn Châu này rất quý.

Dương Bách Xuyên không từ chối ý tốt của Mông Điềm, nhận lấy Ma Hồn Châu.

Hắn nhìn về phía bên trong, hai mắt lóe lên.

Nếu đám ma hồn cao cấp kia có thể tăng lên lực lượng thần hồn, như vậy hắn sẽ không khách khí.

Mặc dù đám ma hồn kia cũng là người, nhưng Dương Bách Xuyên không cảm thấy tội lỗi, bởi vì hắn thống hận Ma tộc, bản thân Ma tộc là tội ác.

Nếu để hắn cắn nuốt luyện hóa tiên hồn tiên nhân, có lẽ hắn sế cảm thấy tội lỗi, nhưng đối với Ma tộc thì không, hơn nữa còn là mấy ma hồn cổ. Nói trắng ra chúng không thuộc phạm vi sinh linh bình thường, biến bọn chúng thành thiên tài địa bảo cũng không có gì sai.

Bên trong đã vô cùng loạn.

Đột nhiên xảy ra chuyện người một nhà đấu tranh nội bộ, hoặc nói cách khác không hề phòng bị bất ngờ bị người một nhà thọc đao đánh lén. Bên Tiên Minh Luyện Tạo chết ba hộ vê Đại La, ba người bị thương nặng.

Bên Hình Uyên Minh, ngoài hai điện lão ra thì hai tên hộ vệ còn sót lại cũng chết rồi.

Một người bị ma hồn bám vào người, một người bị người kia chém chết.

Sau đó người bị ma hồn bám vào người đã bị điện lão đánh chết.

Bên Phương Tĩnh Thiên cũng rất thảm thiết, mặc dù bọn họ cách rất xa, nhưng bởi vì ma hồn yên lặng bám vào người nên không ai phát hiện, cho nên hộ

vệ bên Phương Tĩnh Thiên cũng chết gần hết, chỉ còn lại một mình Phương Tĩnh Thiên, đồ đệ Cảnh Xán và hai bà lão bên cạnh Cảnh Xán.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mặc dù trận hỗn loạn ma hồn bám vào người đã được dẹp yên, nhưng mọi người đều tổn thất vô cùng thảm trọng.

Nhưng hiện tại Tiên Minh Luyện Tạo vẫn nhiều người hơn, tổn thấy 3 hộ vệ, 3 người bị thương nặng còn sống.

Đám hộ vệ bị bám vào người bị đánh chết tại chỗ, vì dẹp loạn nên cũng không còn cách nào.

Không ra tay đánh hộ vệ bị bám vào người đến thương nặng thì không thể ép ma hồn ra khỏi trong cơ thể bọn họ, bởi vì không nhìn thấy.

Sau khi bình ổn, mọi người như chim sợ cành cong, nhìn chằm chằm nhau, bởi vì bọn họ cũng không biết ai trong bọn họ còn bị ma hồn bám vào người hay không?

Ma hồn bị đánh ra sẽ chui ra khỏi cơ thể một người, rồi yên lặng chui vào trong cơ thể của người khác.

“Chủ nhân, giờ phải làm sao đây?” Vừa rồi Bảo Thuận Quang đã tự tay giết chết một hộ vệ tập kích mình, còn là người một nhà nên cảm xúc không quá ổn định.

“Chúng ta không nhìn ra được ai bị bám vào người, không biết tiếp theo bên chúng ta có còn bị bám vào người nữa không, thật sự quá đau đầu.” Biên Long lo lắng nói.

Diêu Bất Ngôn nói: “Thật ra mọi người có phát hiện hay không những người bị bám vào người đều là hộ vệ tu vi Đại La, còn chúng ta là Hỗn Nguyên nên không có dị thường gì. Bên Mông Điềm tướng quân và các tướng sĩ của hắn ta đều là Qủy Tiên, thân thể cực âm nên không có khả năng bị bám vào người.


Dương Bách Xuyên biết mọi người đều bị chuyện vừa rồi dọa sợ, rốt cuộc không nhìn thấy không sờ được cũng không tìm thấy, ai cũng không biết trong số bọn họ còn có người bị bám vào hay không, hoặc nói cách khác chắc chắn có nhưng không biết đang ở trên người ai?

Chẳng lẽ cấp bậc Hỗn Nguyên thật sự có thể thoát khỏi nghi ngờ hay sao?

Dương Bách Xuyên cảm thấy chưa chắc.

Hắn đang đợi Mông Điềm, chờ đại trận của Mông Điềm...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.