Chương trước
Chương sau
Trên thực tế mọi người đều chú ý đến sự thay đổi trong sân, đặc biệt là cuộc đối thoại của Mông Điềm và Dương Bách Xuyên.

Mặc dù rất nhiều người không nhìn thấy lão Ma Hồn nhưng từ cuộc trò chuyện của hai người, bọn họ đều được tình thế đã có sự thay đổi.

Mông Điềm bước lên một bước, nhảy lê duỗi tay thành móng vuốt, gầm lên: “Qủy đạo nhiếp hồn, Phong Đô Ấn ~”

Chỉ trong nháy mắt có người nhìn thấy một khắc văn xám xịt xuất hiện trong tay Mông Điềm, tản ra ánh sáng chói mắt, hình thành một hình dạng cái ô xòe ra khoảng mười mấy mét, sau đó đột ngột co lại rồi lao vút đi.

Ở trong mắt mọi người, Mông Điềm ra tay nhằm vào không khí, mặc dù không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào nhưng mọi người cũng cảm nhận được Mông Điềm đang

nhằm vào sinh linh nào đó.

Chỉ có Dương Bách Xuyên vận chuyển Càn Khôn Nhấn mới nhìn thấy, Mông Điềm ra tay đánh về phía lão quỷ kia.

Trong lòng thầm khen Mông Điềm ra chiêu hay, nhưng không ai phát hiện trong số bọn họ có một vài người đang nở nụ cười âm độc.

Ngay cả Dương Bách Xuyên cũng không phát hiện bởi vì ánh mắt của mọi người đều đang tập trung về phía Mông Điềm.

Sau khi Mông Điềm đánh trúng lão Ma Hồn, lão Ma Hồn bộc phát ra luồng ma khí kinh khủng.

“Gào ~” Đúng lúc này lão Ma Hồn phát ra tiếng gầm nhức óc. Trong lưồng ma khí khổng lồ này, thân thể hắn ta bành trướng gấp ba lần.

Dương Bách Xuyên lo lắng không biết Mông Điềm có thể chịu đựng được không?

Hay nói cách khác pháp thuật quỷ đạp của Mông Điềm có thể chịu nổi sự phản kháng của lão Ma Hồn hay không.

Bởi vì sự biến hóa của lão Ma Hồn, cuối cùng những người khác cũng nhìn thấy đối tượng mà Mông Điềm ra tay.

Định Hòa Bình thốt lên: “Ma Hồn.”

“Đúng là Ma Hồn, hơn nữa là Ma Hồn rất cường đại, từ hơi thở có vẻ là cấp Đại La, hơn nữa không hề yếu hơn Mông Điềm.”

Dương Bách Xuyên giải thích. “Ta đi giúp?” Đinh Hòa Bình nói.

“Nhìn kỹ hãng nói, có lẽ thực lực thủ đoạn của Mông Điềm cũng đủ để đánh bại lão Ma Hồn này.” Dương Bách Xuyên nói.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, quả nhiên Mông Điềm đã phát lực.

Cũng không biết hắn ta dùng bí pháp gì, chỉ thấy âm lôi lóe lên trong tay hắn †a.

Lão Ma Hông phát ra tiếng hét thảm thiết: “A...”

“Trấn!”

Mông Điềm gẵn giọng nói.

Dưới sự trấn áp của Mông Điềm, chỉ trong nháy mắt thân thể khổng lồ của lão

Ma Hồn đã co lại như người bình thường, ma khí ngập trời cũng biến mất, hơn nữa còn đang không ngừng áp súc.

Cảnh tượng này làm mọi người thở phào nhẹ nhõm, xem ra chuyện này đã được giải quyết.

Dương Bách Xuyên cũng nghĩ như vậy bởi vì hắn biết rõ Phong Đô Quyết hiểu biết Qủy Tu đạo.

Từ lúc bắt đầu bên cạnh hắn đã có Qủy Tiên. €ó hai nữ nhân tu luyện quỷ đạo.

Công pháp tu luyện Phong Đô Quyết do sư phụ truyền cho hắn, lúc trước sư phụ cũng từng nói trong giới tu luyện, Qủy Tu đạo rất thần bí,

Mông Điềm là một người đã tu luyện Phong Đô Quyết đến cảnh giới Đại La, kết quả này cũng nằm trong dự đoán.

Cũng chứng minh cùng một cảnh giới, quỷ tu sẽ chiếm ưu thế hơn.

Mặc dù hơi thở của lão Ma Hồn cường đại này cũng tương đương với Mông Điềm, nhưng Mông Điềm có công pháp truyền thừa quỷ đạo chính tông, nhưng tụ ra thân thể Qủy Tiên. Nhưng lão Ma Hồn cũng chỉ là ma hồn, hắn ta không có ma

thân, có được ma hồn đã rất tốt rồi.

Rốt cuộc những sinh linh ở chỗ này hoặc bị trấn áp, hoặc bị mai táng, hoặc bị hiến tế, hiển nhiên tất cả sinh linh trong tòa Ma Thành này được coi như tế phẩm.

Đáng thương?

Dương Bách Xuyên cho rằng không đáng thương, dù sao ma đạo không phải chính đạo, là tà đạo.

Ma đạo mà hắn từng tiếp xúc không ai tốt cả, sâu trong nội tâm Dương Bách Xuyên vô cùng thống hận ma tu ma đạo.

Bởi vì Liễu Linh Linh đã chết trong tay người tu ma đạo. Hắn đã từng thề nhìn thấy người tu ma chắc chắn sẽ giết chết.

Nhìn thấy Mông Điềm sắp hóa lão Ma Hồn thành một ma cầu, trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng sảng khoái.

Đúng lúc này lại xảy ra biến cố.

*A.

“Âm ầm ầm..”

“Aaa..

Tiếng hét thảm thiết và tiếng tấn công liên tục vang lên.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy có năm sáu người đang ra tay đánh lén đồng bạn của mình.

Có một người trong đó trực tiếp lao về phía Mông Điềm. Biến hóa này làm mọi người không kịp trở tay.

Dương Bách Xuyên biến sắc.

“Hừ ~”

Âm thanh vang như tiếng sấm.

Mông Điềm dẫn theo hơn ngàn tướng sĩ Qủy Tiên ra tay, rất nhanh đã hình thành một vòng tròn lớn, bao vây tất cả mọi người ở bên trong, mỗi một Qủy Tiên đều kết ấn ra một pháp quyết.

“Mông Điềm, cái này là?” Dương Bách Xuyên có hơi khó hiểu, mặc dù hắn cũng đọc qua nội dung của Phong Đô Quyết và Qủy Tiên, nhưng dù sao hắn cũng không phải quỷ tu, không biết sau khi tu luyện quỷ tu có thể mang đến thiên phú thần thông gì.

Mặc dù đoán được Mông Điềm đã ra lệnh bày ra đại trận Phong Ma gì đó để đối phó với tình hình hiện tại, nhưng hắn xem không hiểu nên thuận miệng hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.