Chương trước
Chương sau
Mới nghe thì có vẻ những lời Cảnh Xán nói rất bình thường, nhưng khi nghĩ kỹ lại ẩn chứa vấn đề vô cùng to lớn.

Rõ ràng nàng ta đang có ý rằng dù là Đông Nhan hay đại kiếm sư Hàn Dương, thậm chí còn đặc biệt nhắc tới Giả Liên Hoa, cháu gái lâu chủ Giả Diệp của Tiên Đan Lâu thì ai cũng đều sở hữu thân phận và tu vi cao hơn Dương Bách Xuyên ngươi vài bậc, nhưng hiện tại, những người đó đã biến mất không thấy tăm hơi, còn ngươi vẫn bình yên vô sự mà đứng đây.

Đường đường cao thủ Đại La cũng mất tăm mất tích, hay rất có thể là đã chết... thế mà một Kim Tiên như ngươi lại còn sống, chắc chắn có gì đó mờ ám trong chuyện này, còn nếu không thì thử giải thích xem nào?

Ngoài ra, những lời này còn mang thêm một lớp nghĩa nữa, đó là Cảnh Xán ta đây biết chắc một điều rằng chờ tới khi ra ngoài, tính mạng của thằng nhóc nhà ngươi sẽ bị đe dọa đấy.

Nghe Cảnh Xán nói xong, mặt mày Dương Bách Xuyên sa sầm, cười khẩy một tiếng hỏi: “Cảnh Xán tiên tử à, ngươi có ý gì đây? Chẳng lẽ Dương Bách Xuyên này phải biến mất theo họ thì mới phải đạo hả? Họ bị Quỷ Mẫu Yêu Thụ nuốt chửng thì liên quan gì tới ta? Với cả ta cũng không giỏi giang tới mức đó đâu.” Dương Bách Xuyên bình tĩnh trả treo, tóm lại có đánh chết cũng không thừa nhận cái chết của ba người kia có quan hệ với mình.

Hắn không muốn sau khi rời khỏi đây lại bị hai thế lực hùng mạnh đuổi giết, thế nên dù có dính líu tới thật cũng phải tìm cách rút bản thân ra.

Nếu không phải Tâm Linh Tương Thông báo cho hắn biết người phụ nữ trước. mặt rất nguy hiểm thì có lẽ hắn đã chửi ẩm lên rồi.

“Không có gì, chỉ là ta nghe nói trên người Dương đạo hữu có một minh văn đạo phù, thế nên mới tìm hiểu thử xem có phải bởi vì không có đạo phù bảo vệ nên Đại kiếm sư và Đông Nhan đã bị Quỷ Mẫu Yêu Thụ nuốt chửng, còn trong tay Dương đạo hữu có minh văn đạo phù nên mới bình an vô sự hay không thôi, đạo. hữu đừng quá căng thẳng, ta chỉ thuận miệng nhắc tới, thật sự không có ý gì khác. đâu."

Giọng nói truyền ra từ dưới mạn che mặt rất êm tai, nhưng Dương Bách Xuyên lại cảm thấy đáng ghét muốn chết. Hóa ra Cảnh Xán tiên tử cũng vì minh văn đạo phù trên người mình mà mò tới đây.

Hảẳn là hao tâm tổn trí nhiều lắm.

Nhưng muốn bày mưu tính kế cướp đoạt minh văn đạo phù của hắn không dễ đâu, để xem nàng ta có bản lĩnh này không.

Ngoài ra, thông qua chuyện này, Dương Bách Xuyên càng hiểu rõ hơn về giá trị của minh văn đạo phù. Xem ra đạo phù này có sức hấp dẫn lớn bất thường với những thế lực trong Tiên Đan Thành.

“Hình như Cảnh Xán tiên tử cũng thấy hứng thú với minh văn đạo phù trên người Dương mỗ nhỉ, có phải cũng muốn cướp về làm của riêng không?” Dương Bách Xuyên bỗng đổi giọng trong nháy mắt, nói toẹt mọi chuyện ra.

Nếu đã đến nước này thì cứ ba mặt một lời luôn đi.

Muốn cướp hả? Cứ việc xông lên, ai sợ ai chứ?

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Cảnh Xán tiên tử thoáng sững sờ, hiển nhiên tới cả nàng ta cũng không ngờ hắn sẽ thẳng thừng như thế, kết quả là đầu óc rối cả lên, nhất thời thật không biết nên làm gì tiếp theo.

Thằng nhóc này chẳng hành động theo lẽ thường gì cả.

Ngoài ra, Cảnh Xán cũng đang tự hỏi rằng lý do Dương Bách Xuyên dám nói huych toẹt như vậy có phải là vì rất tự tin vào thực lực của bản thân không?

Chẳng lẽ thằng nhãi này lại là một cao thủ với sức mạnh siêu phàm?

Nhưng nhìn đâu có giống...

Tu vi của hắn cùng lắm mới chỉ là Kim Tiên đại viên mãn, dù trong tay có thêm minh văn đạo phù cũng tuyệt đối không thể đánh ngang tay với các cao thủ Đại La đại viên mãn khác được.

Đúng rồi, cô gái bên cạnh hắn là một yêu tiên cường đại, có lẽ là vì có nàng. Chắc chắn yêu tiên đó mới là chỗ dựa của Dương Bách Xuyên.

Cảnh Xán nghĩ tới rất nhiều giả thuyết, nhưng ngoài miệng lại chẳng thèm nói câu nào, lúc nãy chịu mở miệng cũng là vì muốn dụ hắn nói ra chút thông tin mà thôi.

Và kết quả thu được thật sự rất bất ngờ.

Tính cách của thằng nhãi này quá cục súc, xem ra nếu muốn cướp đoạt minh văn đạo phù trên người hắn thì phải cẩn thận hơn mới được.

Dù biết sẽ tốn rất nhiều công sức, nhưng Cảnh Xán vẫn thầm hạ quyết tâm sẽ giành lấy minh văn đạo phù trên người Dương Bách Xuyên cho bằng được, bởi với nàng ta mà nói, minh văn đạo phù vô cùng hữu dụng, bằng không cũng chẳng cần lặn lội đường xa đuổi tới tận đây.

“Ôi chao, ta nói này, hai người đang làm gì vậy? Đừng quên bây giò chúng ta vẫn còn ở trong hang ổ của Quỷ Mẫu Yêu Thụ đó nhé.” Kim Quy Tiên Nhân híp mắt, liếc Cảnh Xán, đặng nói.

“Âm”

Kim Quy Tiên Nhân vừa dứt lời, một tiếng nổ chấn động trời đất bỗng vang lên.

Cả không gian ở đây cũng vì vậy mà rung lắc dữ dội.

Trong lúc Kim Quy Tiên Nhân lớn tiếng nhắc nhở mọi người điểm then chốt của sự việc thì phân thân đầu tiên đã bị nuốt chửng...

Dương Bách Xuyên và Cảnh Xán nghe xong cũng bị dọa chết khiếp. Tuy không biết lời Kim Quy Tiên Nhân nói là thật hay giả, nhưng nghĩ kỹ lại sẽ thấy chắc chắn không sai.

Hơn nữa, trong lòng Cảnh Xán vô cùng tin tưởng những lời Kim Quy nói, bởi có lẽ người khác không biết, nhưng nàng ta từng nghe sư phụ đề cập tới rằng thật ra, Kim Quy Tiên Nhân là một huyền quy, một yêu tiên, một lão quái vật đã sống ba mươi nghìn năm. Nghe đồn, sau khi thành công hóa hình, Kim Quy Tiên Nhân đã chuyển sang tu luyện nhân đạo công pháp, bước lên con đường đan đạo.

Tóm lại, ông ta là một lão già vô cùng lợi hại, đừng thấy tu vi của ông ta là Đại La đại viên mãn mà lầm, trên thực tế ông ta chính là Đại La mạnh nhất ở Tiên Đan Thành đấy, đó cũng là lý do tại sao nàng ta lại cư xử lịch sự, lễ phép như vãn bối khi đứng trước Kim Quy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.