Chương trước
Chương sau
Sức mạnh Càn Khôn Đạo Nguyên mạnh hơn tiên lực, theo như cách nói của Càn Khôn Chỉ Linh thì thứ hắn tu là thần đạo, vậy thì sức mạnh xuất hiện trong cơ thể hắn chính là thần lực, đương nhiên không thể nào là thần lực chân chính, chỉ có thể coi là lực lượng cao cấp hơn tiên lực mà thôi.

Cũng chính vì lý do này nên mặc dù hắn đốt cháy sức lực trong cơ thể nhưng cũng không nghiêm trọng như tưởng tượng.

Vẫn trong khả năng chịu được.

Chỗ tốt của thần đạo không giống với người thường, lúc này quả nhiên được thể hiện ra ngoài.

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên thu hồi suy nghĩ hỗn loạn, hắn phất tay đưa tiên thạch tới bên cạnh, mỗi tay nắm chặt một viên bắt đầu luyện hóa khôi phục.

Tu luyện không có năm tháng, thời gian dần trôi qua.

Hơn 1.500 tiên thạch xung quanh Dương Bách Xuyên cũng đang dần biến mất.

Hắn hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện và phục hồi ~

Cho tới khi tiên thạch đã dùng hết thì Dương Bách Xuyên vẫn trong trạng thái tu luyện.

Đương nhiên tiêu hao trong cơ thể hắn đã sớm phục hồi.

Nhưng vẫn chưa dừng lại là bởi vì hắn nhảy từ Thiên Tiên sơ phẩm lên cảnh giới Chân Tiên là nhờ có sức mạnh của đan Kim Nguyên Chân Đạo, không phải bản thân từng bước tu luyện.

Mặc dù tu luyện đan dược tốt nhưng sẽ có chỗ thiếu sót, điểm này cho dù là tiên đan cũng không ngoại lệ, căn cơ nhất định phải từng bước tu luyện mới có thể ổn định.

Vậy nên Dương Bách Xuyên vẫn tiếp tục tu luyện, tới khi nào căn cơ Chân Tiên vững chắc mới thôi.

Thời gian thường trôi qua rất nhanh trong quá trình tu luyện. Trong lúc Dương Bách Xuyên tu luyện, cuối cùng chim Thần Ma cũng không chịu được sự buồn chán trong không gian Càn Khôn, nó bay qua bay lại mấy lần,

mỗi lần đều thấy Dương Bách Xuyên vẫn trong trạng thái tu luyện, cuối cùng chỉ có thể bay ra ngoài.

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng mở hai mắt, kết thúc tu luyện.

Tiêu hao cơ thể đã được phục hồi, cảnh giới Chân Tiên sơ phẩm cũng được ổn định vững chắc.

Qua một hồi tu luyện, hắn cũng có nhận thức mới về Chân Tiên.

Khóe miệng mang theo ý cười, Dương Bách Xuyên đứng dậy.

Lúc này chim Thần Ma bay từ xa tới kêu to: “Tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi cuối cùng cũng tu luyện xong, nhanh mang lão tử ra ngoài, nơi này chán quá, còn

không ra ngoài nói chuyện với ta thì lão tử đây sẽ nghẹn chết mất ~”

Dương Bách Xuyên cười lớn: “Không phải ngươi nói minh là chim thần đệ nhất Tam Giới sao? Còn sợ buồn chán? Haha ~”

“Nói nhảm, ngươi tu luyện cả trăm năm, Tiên Giới cũng trăm ngày rồi, ở trong không gian này của ngươi, bà nó, không có ai nói chuyện, đến thần cũng không chịu được, thế gian này đáng sợ nhất chính là tịch mịch cô đơn lạnh lẽo lẻ loi đó hiểu không? Cái đồ yếu gà, yếu gà ~”

Chim Thần Ma như bị ám ảnh, chửi ầm lên.

Nhưng Dương Bách Xuyên cũng đồng ý với lời nói của chim Thần Ma, quả thật điều đáng sợ nhất trên thế giới chính là sự cô độc và yên tĩnh, hắn đã từng trải qua điều này trong không gian Hắc Liên năm đó, cảm giác khi mất đi một số người.

Không tranh cãi với chim Thần Ma nữa, Dương Bách Xuyên mặc cho chim thần phát tiết, nếu không hắn chỉ sợ bệnh điên của con hàng này sẽ nặng thêm.

Nhưng hắn cũng phải cảm khái, sau khi trở thành tiên, quan niệm về thời gian của hắn cũng yếu đi, hắn cảm thấy mình mới tu luyện trong chốc lát, nhưng đã một trăm năm trôi qua.

Trước kia ở Tu Chân Giới cũng từng bế quan tu luyện một trăm năm, hắn cũng cảm thấy rất lâu, nhưng bây giờ lại không thấy như vậy nữa.

Trong lúc chim Thần Ma vẫn đang lải nhải, Dương Bách Xuyên xốc lại tỉnh thần, hắn chậm rãi thả tiên thức ra khỏi bình Càn Khôn.

Hắn nhớ trước khi hôn mê có một khí tức cường đại bao trùm, ở trong hồ sau khi hắn tiến vào trong bình Càn Khôn thì không quan tâm tới tình huống bên ngoài nữa.

Hiện tại cũng đã hơn một trăm năm trôi qua, nếu như không có gì ngoài ý thì lúc này bình Càn Khôn đã chìm xuống đáy hồ.

Trong hồ cũng có một sinh vật cường đại, hắn còn chưa nhìn rõ xem là thứ gì, thế nên lúc tiên thức phóng ra ngoài, Dương Bách Xuyên rất cẩn thận.

Đương nhiên sau khi phóng tiên thức, hắn trợn to hai mắt!!! Bình Càn Khôn không rơi xuống đáy hồ như hắn tưởng tượng.

Thay vào đó, những gì hắn thấy là một không gian lấp lánh, khoảng chừng một trăm mét vuông, càng giống như một căn phòng bí mật ở hang núi.

Cao chừng bốn - năm mươi mét!

Với hắn mà nói thì nơi này rất rộng.

Đương nhiên đây không phải là điều quan trọng, quan trọng là...Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy đồ trong này, hai mắt lập tức phát sáng, nước miếng vô thức chảy xuống.

Hắn nhìn thấy hàng núi tiên thạch, từ hạ phẩm, trung cấp, cao cấp thậm chí là thượng cấp, nhưng tất cả đều xếp chồng lên nhau, trông rất lộn xộn.

Ngoài ra còn có rất nhiều kỳ thạch, chai chai lọ lọ cái gì đó, tất cả đều xếp chung một chỗ, bình Càn Khôn cũng nằm bừa bãi trong một góc giống như những bảo vật này!

Dương Bách Xuyên cũng không tìm thấy sinh vật sống nào trong căn phòng bí mật này.

Hắn không nhịn được nữa, trong lòng vừa động, trực tiếp mang theo chim Thần Ma đi vào bảo khố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.