Chương trước
Chương sau
Mà Dương Bách Xuyên lại đang cắn răng kiên trì chạy trốn~

Lúc mới bay được mấy trăm dặm, trong lòng hắn còn thở phào một hơi, vốn định tìm một nơi kín đáo, chui vào trong bình Càn Khôn để trốn.

Nhưng ai biết vừa chớp mắt đã phát hiện hai gã Kim Tiên bên cạnh Yến Vô Lượng vẫn luôn đuổi theo hẳn.

Lần này, Dương Bách Xuyên âm thầm kêu khổ.

Theo như tính toán ban đầu, đốt cháy một ít tiên lực trong cơ thể, bỏ xa Yến Vô Lượng thì lão già đó sẽ không đuổi theo hắn nữa, sau đó tìm một nơi rồi chui thẳng vào trong bình Càn Khôn trốn, đợi mấy chục năm sau mới ra ngoài, chuyện này sẽ được giải quyết xong.

Ai có thể ngờ rằng Yến Vô Lượng lại dùng toàn lực truy đuổi hắn, khoảng cách càng ngày càng gần.

Dương Bách Xuyên biết nếu cứ tiếp tục như thế này thì không ổn.

Hắn có thể chịu đựng thiêu đốt một lượng nhỏ lực lượng, nhưng kéo dài thời gian thì sẽ có vấn đề lớn.

Dương Bách Xuyên biết rất rõ điều này. Làm sao bây giờ? Vừa tiếp tục phi hành chạy trốn, trong đầu vừa suy nghĩ tìm cách đối phó.

Dù sao thì cũng không thể đốt cháy tiên lực quá lâu, nếu đợi đến khi sức mạnh trong cơ thể bị đốt cháy hoàn toàn thì đã quá muộn.

Một tuần trôi qua, Dương Bách Xuyên cảm thấy tình trạng cơ thể ngày càng gay go, không thể đốt cháy như vậy được nữa.

Đang lúc hắn sốt ruột, trong tầm mắt thấy được một mảng ánh sáng bạc lấp lánh.

Nhìn kỹ hơn, một hồ nước xuất hiện trước mặt hắn.

Lúc này, hai mắt Dương Bách Xuyên sáng lên, hắn từ giữa không trung bay xuống.

Lập tức, hắn nhảy luôn xuống hồ. Ngay sau đó, hắn chìm thẳng xuống đáy hồ.

Nhưng vừa tiến vào, hắn lại cảm nhận được một luồng khí tức cường đại quét qua cơ thể.

Cảm giác cho thấy, đây là một hơi thở vô cùng cường đại, hơn nữa còn là yêu khí, còn mạnh hơn rất nhiều cho với Yến Vô Lượng là Kim Tiên đại viên mãn.

Cũng có nghĩa là, cái hồ hắn vừa nhảy vào có một yêu thú cường đại, thực lực có lẽ là Đại La, thậm chí còn cao hơn.

Lúc này, Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được một hơi thở khiến tim đập nhanh đang tiến về phía hắn.

Không chỉ như vậy, hồ nước đang dao động, chứng tỏ sinh vật sống này đang lại gần. Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên không suy nghĩ nhiều mà chui thẳng vào

không gian Càn Khôn.

Ý định ban đầu của hắn là thiêu đốt lực lượng, trốn thoát khỏi Yến Vô Lượng thì hắn sẽ chui vào không gian Càn Khôn, nhưng Yến Vô Lượng lại truy đuổi không buông, vậy nên hắn cũng không dám tùy tiện vào trong.

Một khi hẳn vào trong bình Càn Khôn, bình Càn Khôn bị lộ ra ngoài, Yến Vô Lượng mà tìm được chẳng phải sẽ phiền toái lớn hay sao?

Thế nên sau khi nhìn thấy cái hồ này, Dương Bách Xuyên cắm đầu nhảy vào, hắn nghĩ hồ nước ngăn cách khí tức, sẽ trốn được sự truy đuổi của Yến Vô Lượng.

Ai mà ngờ cái hồ này lại còn có một sinh linh cường đại, không còn cách nào. khác, chỉ có thể vào trong bình Càn Khôn rồi tính, nói cho cùng mạng nhỏ quan trọng hơn.

Hắn không còn cách nào.

Sau khi vào trong, bình Càn Khôn sẽ lộ ra trong hồ nước.

Dương Bách Xuyên chỉ mong cái thứ trong hồ này sẽ không chú ý tới một cái bình cỏn con.

Tính ra, bình Càn Khôn này cũng có chỗ tốt, không tản ra bất kỳ hơi thở nào. Hơn nữa còn là bảo bối, Dương Bách Xuyên cũng không lo bị tổn hại. Sau khi vào trong không gian Càn Khôn, cuối cùng hắn cũng được thả lỏng, khí lực tiêu hao đã đạt tới cực hạn, trước mắt tối sầm trực tiếp hôn mê bất tỉnh, bất chấp tất cả, ngủ trước rồi tính ~

Điều mà Dương Bách Xuyên không nhìn thấy là, sau khi hắn tiến vào trong bình Càn Khôn, nơi vị trí ban đầu của hắn đột nhiên xuất hiện một thân trắng như tuyết, đầu có một chiếc sừng, cơ thể dài gần một trăm mét, trên lưng còn có đôi cánh trắng như tuyết, trên bụng có một đôi móng vuốt, trông giống rắn nhưng chắc chắn không phải là rắn.

Nó há miệng to cắn một cái nhưng Dương Bách Xuyên lại biến mất.

Sinh vật trắng như tuyết giống mãng xà này có một đôi mắt to lộ ra vẻ nghi hoặc.

Nó nhìn chằm chằm, sau đó há miệng nuốt bình Càn Khôn vào trong.

Ngay sau đó, sinh vật trắng như tuyết này nhìn lên mặt nước hồ rồi bơi thẳng lên mặt nước.

Lúc này Yến Vô Lượng mang theo hai Kim Tiên đang đứng lơ lửng trên mặt hồ.

“Môn chủ, khí tức của tên tiểu tử kia biến mất ở chỗ này, nhất định là hắn đã vào Độc Giác Long Hồ, chúng ta làm sao bây giờ?”

Trưởng lão bên cạnh Yến Vô Lượng nhìn mặt hồ yên ả với ánh mắt kiêng ky.

“Tiểu tử đáng chết, vậy mà tiến vào trong hồ cấm, nhưng trong hồ có độc giác song Dực Long, hắn ta cũng đừng hòng sống, hời cho hắn rồi.” Yến Vô Lượng hung ác nói.

Hồ nước này chính là cấm địa của Đại Thanh Tiên Môn, bên trong có một con tiên thú yêu tộc cấp bậc Đại La Thượng Tiên, vào trong hồ thì chắc chắn sẽ chết, từng có tiên nhân cấp bậc Đại La muốn vào thu phục độc giác song Dực Long, kết quả chết ở trong này, người của Đại Thanh Tiên Môn đều tránh xa hồ cấm này.

Lâu ngày, đừng nói là tiến vào, cho dù lại gần trong phạm vi mười dặm cũng sẽ bị độc giác song Dực Long tấn công.

Yến Vô Lượng không dám tùy tiện vào, chỉ lơ lửng ở nơi cách mặt hồ hai mươi mét quan sát.

Đột nhiên, mặt hồ yên tĩnh bỗng sôi sục.

Vẻ mặt của Yến Vô Lượng và hai trưởng lão Kim Tiên thay đổi.

“Đi nhanh, độc giác song Dực Long ra khỏi hồ rồi ~”

Nói xong, ba người Yến Vô Lượng nhanh chóng bỏ chạy.

“Gào ~”

Sau lưng truyền tới tiếng gầm giận dữ, khiến cho ba người bọn họ run sợ, bỏ chạy thục mạng, dù sao thì Dương Bách Xuyên vào trong hồ thì đừng mong sống sót, hắn sẽ trở thành đồ ăn lót dạ cho độc giác song Dực Long.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.