"Các vị còn nhớ Vân Môn không?”
Đây mới là câu nói đầu tiên của tên họ Dương nào đó.
Nhưng sau khi câu nói này được thốt ra, âm thanh bộp bộp liên tục vang lên.
Ngoại trừ mấy gia chủ ngày hôm nay đến dự, các đại biểu được phái tới đều bị một luồng áp lực vô hình đè xuống đất.
Lúc này, mặc dù mấy gia chủ Côn Luân không phải chịu áp lực, nhưng khi nghe thấy Dương Bách Xuyên nói câu "các vị còn nhớ Vân Môn không”, bọn họ đều túa mồ hôi trán.
Đây là thủ đoạn gì?
Chỉ một câu nói, không có hành động gì cả, vậy mà lại khiến mười mấy đại biểu ở đây nằm bẹp dưới đất, khóe miệng trào máu?
Hơn nữa, bọn họ còn nghe ra nỗi tức giận trong câu nói này của Dương Bách Xuyên.
Không hỏi các vị có nhớ Dương Bách Xuyên hẳn không, mà hỏi có nhớ Vân Môn không?
Đây là đang nhắc nhở đám người bọn họ năm xưa hắn từng nói lấy Vân Môn làm đầu, nhưng không có ai coi ra gì!
Không coi ra gì cũng được thôi!
Nhưng hậu quả thì phải tự mình gánh chịu!
Trên trán chưởng giáo Côn Luân đổ mồ hôi lạnh, nhìn chưởng giáo Võ Đang là Hoa Thanh Chân Nhân xin giúp đỡ. Ông ta biết lúc này chỉ có Võ Đang có
quan hệ sâu xa với Vân Môn lên tiếng thì mới thích hợp.
Không cần hỏi, mấy người bọn họ cũng biết Dương Bách Xuyên bất mãn với giới tu sĩ hiện nay.
Hoặc là nói bất mãn với bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3530489/chuong-3719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.