Nói xong hắn còn bổ sung một câu: "Xin lỗi, trí nhớ của ta không tốt, vừa rồi ta không nhớ tên của các hạ."
"Phụt!"
"Phụt!"
Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Diệp Vô Tâm và Hạ Thiền không nhịn được phì cười, thầm nghĩ Dương Bách Xuyên quá hài hước. Nhưng đồng thời các nàng cũng lo lắng cho Dương Bách Xuyên. Các nàng biết Quan Ngạo Thiên là hạng người gì, Dương Bách Xuyên làm vậy tuyệt đối là đang vả vào mặt Quan Ngạo Thiên, hơn nữa còn là kiểu vả bôm bốp.
Diệp Vô Tâm thầm lo lắng, mắng Dương Bách Xuyên không biết làm loạn cái gì.
Chàng trai ăn mặc như ăn mày dừng uống rượu, mắt say mơ màng nhìn Dương Bách Xuyên.
Cặp song sinh như núi thịt cười ha hả.
Chỉ có tên đầu trọc mặc chiến giáp vàng nổi giận đùng đùng. Dương Bách Xuyên còn nhớ Diệp Vô Tâm giới thiệu hắn ta là Lâu Mãn của núi Thần Binh gì đó. Tên này là tay sai của Quan Ngạo Thiên. Hắn ta lại nổi giận với Dương Bách Xuyên một lần nữa: "Tên ăn mày nhà ngươi từ đâu tới? Hỗn láo với thiếu cung chủ, ngươi chán sống rồi..."
Ánh mắt Dương Bách Xuyên trở nên lạnh lẽo. Hắn giơ thủ cốt tay phải lên, giậm chân giáng một đấm vào đầu thanh niên đầu trọc tên Lâu Mãn.
"Ta là ăn mày thì trong mắt ta, ngươi còn chẳng bằng ăn mày."
Trong lúc ra tay, Dương Bách Xuyên hừ lạnh. Nói thật là ngay từ đầu hắn đã chẳng để mấy thiên tài ở đây vào mắt. Đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3529115/chuong-2345.html