“Giờ đã nhỏ lại rồi, ta có thể tiếp tục được chưa?”
Trong lúc Dương Bách Xuyên cúi mặt, cố dời mắt khỏi bức tranh quyến rũ kia, thì giọng nói của người đẹp lại như vang lên ngay sát bên tai hắn.
“Chao ôi... cha mạ ơi... vây có khác gì đòi mạng không...”
Họ Dương ngẩng đầu, phát hiện cơ thể trần trụi kia đang đứng ngay bên cạnh, như sắp dán lên người hắn mà trò chuyện luôn rồi. Thậm chí, hẳn còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của nàng lúc nói chuyện với hắn, không phải ảo giác mà là sự thật một trăm phần trăm, nơi đầu mũi còn lượn lờ mùi thơm tỏa ra từ cơ thể cô nữa.
Nháy mắt một cái, đầu óc hắn như trống rỗng.
Mà mùi thơm từ cơ thể thiếu nữ vẫn chưa đáng sợ, kinh khủng hơn nữa là cô gái ngây thơ như tờ giấy trắng kia cứ dí sát vào người hắn, còn ra sức ngửi lấy ngửi để, hệt như trên người hắn có thứ gì hấp dẫn nàng lắm vậy.
Này có khác gì muốn lấy mạng họ Dương đâu.
Nếu không phải kiêng dè thân phận tiên thú cường đại của nàng thì họ Dương đã sớm đẩy nàng ngã ngửa ra rồi.
Hấp dẫn chết đi được luôn đó, có biết không? Nhưng mà... lòng thì có nhưng gan thì không...
Trước mặt hắn đây không phải một cô nương chân yếu tay mềm, mà là một tiên thú cường đại với thực lực sánh ngang Đại La, thế nên đầu óc của họ Dương vẫn còn tỉnh lắm, biết tự đè nén dục vọng trong người xuống.
Họ Dương cẩn trọng lùi về sau vài bước, rồi vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4130227/chuong-4171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.