Kỳ thật do Dương Bách Xuyên không thích cảm giác bị một loài sinh vật khổng lồ như vậy ngửi tới ngửi lui trên người mình nên mới thuận miệng hỏi rồng Độc Giác Song Dực một câu, không ngờ nó lại đồng ý thật, hơn nữa giọng điệu lúc trả lời còn rất nghiêm túc.
Điều này làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Trong lúc Dương Bách Xuyên còn đang sững sờ, toàn thân rồng Độc Giác Song Dực bỗng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, dần dần, vầng sáng ngày càng dày đặc, chói mắt, khiến Dương Bách Xuyên đang nhìn chằm chằm không chịu nổi mà vô thức nhắm hai mắt lại.
“Như vầy được chưa?”
Giây sau, bên tai vang lên một giọng nói, Dương Bách Xuyên mở mắt ra theo phản xạ, kết quả thì thấy...
“Phụt” Hắn trợn trừng mắt, há hốc miệng, ngạc nhiên đến sững người.
Sau đó, chẳng hiểu vì sao lại thấy mũi mình hơi nong nóng, hắn vươn tay sờ... chảy máu mũi luôn rồi.
Suốt bao nhiêu năm sống trên đời, đây là lần đầu hắn gặp tình huống này, à không hẳn, phải là rất lâu rồi mới đúng, vì tu hành càng lâu, định lực của hắn cũng ngày càng mạnh, không còn phản ứng quá mức với những cảnh thế này nữa.
Điều này cũng dẫn tới hiện tại, hắn có cảm giác như thể kiếm củi ba năm, thiêu một giờ vậy.
Không hề có tí định lực nào hết.
Nguyên nhân chỉ vì trước mắt hắn chợt xuất hiện một người đẹp trần trụi với thiên nhiên...
Mái tóc dài đen nhánh chạm tới eo, tùy ý buông lơi, đôi chân thon thả lồ lộ ngoài không khí, cả người không mảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4130226/chuong-4170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.