Trong lời nói của hắn tràn ngập sự kiêu ngạo và coi thường Hùng Bất Nhị, cách Dương Bách Xuyên vừa híp mắt vừa nói như thể trong mắt hắn Hùng Bất Nhị chỉ là một con yêu thú nhỏ nhoi mà thôi.
Nhưng Hùng Bất Nhị thực chất là cấp bậc Tôn Vương, còn tu vi của Dương Bách Xuyên mới là bậc tiểu yêu.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, mặt mày Dương Bách Xuyên không chút thay đổi, nhìn chằm chằm Hùng Bất Nhị.
Ánh mắt Hùng Bất Nhị thất thường nhìn Dương Bách Xuyên, hắn ta không biết Dương Bách Xuyên lấy đâu ra tự tin như vậy?
Đột nhiên nghe Dương Bách Xuyên nói chuyện trở mặt, thực ra nguyên nhân chính có lẽ vì trong lòng Hùng Bất Nhị sinh ra hy vọng, mặt khác vì mười năm qua không ai dám nói có thể chữa khỏi độc thương cho hắn ta.
Nếu Dương Bách Xuyên nói một câu hắn có thể có biện pháp khống chế độc thương hoặc là giảm bớt một chút thì Hùng Bất Nhị chắc chắn sẽ tin tưởng, nhưng Dương Bách Xuyên nói thẳng một câu rằng hắn có thể chữa khỏi.
Điều này khiến cho Hùng Bất Nhị ôm hy vọng cực kỳ lớn, hắn ta vô thức không tin, nhưng sâu trong nội tâm thắp sáng ngọn nến mang tên hy vọng.
Thậm chí Hùng Bất Nhị cảm giác Dương Bách Xuyên đang vũ nhục chỉ số thông minh của mình, hắn ta không tin có người có thể chữa khỏi độc thương của hắn, mong muốn của hắn ta rất đơn giản, chỉ cần có thể giữ được cánh tay cho hắn hoặc khống chế độc lan truyền là được.
Nhưng Dương Bách Xuyên cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4129231/chuong-3184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.