Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của Ngô Mặc Thu, nha đầu trông rất gầy yếu, làm chuyện gì cũng tận tâm tận lực không một lời than oán, để nàng bảo vệ em gái hắn – Dương San San đến trường, nàng không hề phản đối liền đi, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì bất trắc.
Lần ở quặng mỏ kia, sau khi biết hắn bị vùi thây nơi hoang đảo, nàng ngửa mặt lên trời khóc lóc, hình ảnh Ngô Mặc Thu gọi tên hắn vẫn khắc sâu trong tâm trí.
“Chủ nhân, người để Thu Nhi đi theo người đi, Thu Nhi có thể chăm sóc bản thân mình…” Đây là câu mà Ngô Mặc Thu nói với hắn sau lần đại nạn không chết đó.
“Thu Nhi nguyện ý đời đời kiếp kiếp được bầu bạn, làm một nha đầu bưng trà rót nước cho chủ nhân…”
“Cảm ơn chủ nhân cứu mạng, Thu Nhi nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, sẽ không phụ kỳ vọng của chủ nhân…”
“Thu Nhi nguyện làm hộ pháp của Vân Môn, dùng sinh mạng để bảo vệ Vân Môn…”
“Thu Nhi không mệt, cảm ơn chủ nhân đã quan tâm ~”
“Thu Khi vô dụng, không giúp được chủ nhân…”
Từng hình ảnh của Ngô Mặc Thu hiện lên trong đầu, ngẫm lại thân thể của Ngô Mặc Thu là quỷ tu, trong lòng hắn không khỏi phát run, thật ra Dương Bách Xuyên hiểu rất rõ, thần hồn của quỷ tuy chi thể tinh khiết như thế nào, so với Yêu Hồn Châu, tu chân giả còn yêu thích quỷ tu hơn.
Nhất là thần hồn của chủ tu đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, nếu như có được thân thể có thần hồn tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127924/chuong-1877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.