Khi nói chuyện có thể trò chuyện được với mình, cảm giác này thực tốt.
“Vậy ta gọi ngươi là Dương huynh đệ!” Lão Mạnh cười nói.
“Không vấn đề gì. Chỉ là cách gọi thôi mà, người tu đạo không quan tâm mấy cái này.” Dương Bách Xuyên cười nói.
Lão Mạnh thâm ý nói: “Tuy là nói như vậy nhưng người tu đạo cũng là người trên thương truòng, vẫn phải dính khói bụi trần gian thôi, haha.”
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì trong lòng chấn động, cảm thấy lão Mạnh nói có lý, cũng ăn khớp với suy nghĩ trong lòng hắn. Hắn chưa từng nghĩ đến việc sau khi tu đạo thì không được thất tình lục dục, ngược lại hắn lại càng muốn theo đuổi căn nguyên hơn.
Đối với Dương Bách Xuyên, càng gần cuộc sống thì con đường càng tốt, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, tâm cảnh của hắn đã xảy ra biến đổi, đã quên mất rất nhiều thói quen thương trường, ví dụ như ăn cơm, ngủ.
Hôm nay nghe lão Mạnh nói như vậy, tâm cảnh của hắn như đá lớn như đầm sâu, trong chớp mắt đã vang lên rất nhiều chuyện.
Đột nhiên tâm tình thả lỏng không ít, nhưng mong muốn trở về nhà lại càng cấp thiếp hơn.
Lúc này lão Mạnh nói: “Dương huynh đệ muốn đi thương hành Linh Sơn Cốc đúng lúc đi ngang qua chợ yêu thú lớn nhất thành Yêu Quang, ta dẫn ngươi đi xem một chút. Chợ yêu thú mặc dù ở thành Yêu Quang nhưng lại nổi tiếng ở toàn bộ Sơn Hải Giới, đi đến thành Yêu Quang mà lại không đi chợ yêu thú xem một chút thì chẳng khác nào đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127902/chuong-1855.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.