Mặc dù ngự kiếm phi hành tương đối hao phí sức lực, Lúc xuyên qua một vài dãy núi hoang dã có lẽ sẽ bị loài chim bay tập kích, nhưng Dương Bách Xuyên biết với tu vi hiện tại của mình, chỉ có thể cẩn thận hết mức có thể.
Chỗ tốt khi ngồi thuyền phi hành là có thể tránh được mấy vấn đề này, nhưng nếu không có thuyền phi hành hắn cũng chỉ có thể ngự kiếm.
"Đứng lại!" Trong lúc suy nghĩ của Dương Bách đang bay loạn xạ, một tiếng hét như sấm vang lên.
Hắn cho rằng gọi hắn, kết quả quay đầu nhìn thì ra là bình lính giơ kiếm chặn lại một lão già lôi thôi.
Xem tu vi, lão già lôi thôi là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng sau khi bị binh lính cản lại, lão già lôi thôi mỉm cười nói: "Hồng tướng quân, mọi người đều là người quen cũ, châm chước một chút, sau khi vào thành ta sẽ trả linh thạch sau. Lần này đi ra ngoài không thu hoạch được gì, ngược lại còn bị thương, lần sau trả cả thể được không?"
"Hừ! Lão Mạnh, ngươi là người ở lâu năm của thành Yêu Quang, tránh né thuế vào không phải lần một lần hai, lần này không được, nộp 50 khối linh thạch hạ phẩm thì cho vào thành, hoặc đưa thiên tài địa bảo cũng được, nếu không không cần nói nữa."
Binh lính ngăn cản lão già lôi thôi mỉm cười nói, nhìn qua có vẻ cũng quen biết ông già gọi là lão Mạnh kia. Lão Mạnh muốn trốn thuế vào thành, nhưng binh lính tên là Hồng tướng quân không cho, hơn nữa trong lời nói còn ám chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127900/chuong-1853.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.