Có điều những lời hắn vừa nói là thật lòng. Dương Bách Xuyên khựng lại giây lát rồi đặt nhẫn trữ vật mà Lê Nặc bồi thường cho mình xuống phía trước: "Trước đó ta đã chia cho những người đặt cược hơn mười vạn, hai chiếc nhẫn trữ vật này có tổng cộng hơn bốn mươi vạn linh thạch, ta tặng ngươi hết. Nhưng ngươi giữ linh thạch thôi, trả lại nhẫn trữ vật cho ta, sau này ta về nhà tặng người khác."
Lần này đến lượt Diệp Vô Tâm sững sờ. Nàng là người của thương hội Thiên Diệp, đương nhiên không thiếu linh thạch, nhưng cũng chưa từng sở hữu bốn năm chục vạn linh thạch bao giờ. Lúc nãy nàng chỉ trêu Dương Bách Xuyên mà thôi, không ngờ hắn đưa thật.
Nói thật là ngay cả bản thân nàng cũng không biết tại sao mình lại ra tay cứu Dương Bách Xuyên. Có lẽ là do đối phương mang lại cho nàng cảm giác đặc biệt khác với mọi người, cho nên nàng mới ra tay giúp đỡ.
Nàng thật sự chưa từng nghĩ đến báo đáp gì hết.
Nhưng giờ phút này, khi Dương Bách Xuyên đặt toàn bộ linh thạch trước mặt Diệp Vô Tâm, trong lòng nàng bỗng trào dâng cảm xúc khó tả.
Một lát sau Diệp Vô Tâm bỗng trở nên vui vẻ, dường như bây giờ nàng đã hiểu ra Dương Bách Xuyên thật sự rất đặc biệt, lúc nãy nàng bị thương cũng đáng giá, chứng tỏ nàng không nhìn nhầm người.
Sau một hồi im lặng, Diệp Vô Tâm nói: "Lấy về đi, ai thèm chút tài sản này của ngươi, bản cô nương không thiếu linh thạch, thành chủ Lê Nặc cũng đưa tiền đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127737/chuong-1690.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.