Đối mặt với vẻ mặt đắc ý của Từ Thất cùng với vẻ mặt cười cợt âm hiểm của Hồng quản sự, trong đầu của Dương Bách Xuyên hiện lên một câu nói trong Kinh Thánh, Thượng Đế muốn diệt vong, đầu tiên phải làm mọi thứ trở lên điên loạn.
“Vậy ta sẽ thỏa mãn ngươi.” Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng.
Sau đó giả vờ bày ra vẻ mặt không còn cách nào khác, run rẩy giơ tay nhỏ một giọt tinh huyết lên trên giấy sinh tử.
Lần này Từ Thất không nhịn được bật cười: “Ha ha ha ~”
Một khi đã ký giấy sinh tử, hắn ta có thể danh chính ngôn thuận chém giết Dương Bách Xuyên, sau đó tất cả tài sản trên người Dương Bách Xuyên sẽ thuộc về hắn ta. Từ Thất dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay của Dương Bách Xuyên, giống như một con sói đói không kiếm được thức ăn một thời gian dài, hai mắt xanh lè.
Trên thực tế giới chỉ không gian trên tay của Dương Bách Xuyên trống không, dùng để yểm trợ cho hồ Càn Khôn.
Từ Thất và Hồng quản sự liếc nhau, Dương Bách Xuyên cảm giác hai người này cấu kết với nhau làm chuyện xấu.
Lúc này tên ngốc cũng nhìn ra được, hai tên khốn này đã thông đồng từ trước, ý đồ hại người.
Giấy sinh tử viết rất rõ ràng, bên chết ngay cả thi thể cũng đều thuộc về kẻ thắng.
Rất rõ ràng, Dương Bách Xuyên biết chính mình thuê đình viện cao cấp đã rước lấy họa, Hắc Sương chỉ là cái cớ.
Từ Thất lạnh lùng cười nói: “Tiểu tử, liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127717/chuong-1670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.