Dứt lời, cửa đá to khoảng mười mấy mét từ từ mở ra.
“Gào!” Tiếng gầm giận dữ vẫn vang lên tuy cửa đá đã mở ra.
Sắc mặt Dương Bách Xuyên thay đổi, kiếm Đồ Long lập tức hiện ra trong tay hắn. Tiếng gầm rú đó quả thực vô cùng đinh tai nhức óc, ngập tràn yêu khí.
Vốn tưởng rằng dù có ra sao thì cũng sẽ là người đi ra, ai biết lại có một tiếng thú rống truyền ra ngoài chứ.
Dương Bách Xuyên lập tức trở nên cảnh giác, nhưng sau khi đợi một lúc hắn lại không thấy có gì xảy ra cả.
"Rống rống rống…"
Lại một loạt tiếng gầm rú vang lên liên tiếp, lần này Dương Bách Xuyên có thể nghe thấy rõ ràng, hình như trong tiếng gầm rú này tràn ngập đau đớn.
Nếu không có nguy hiểm, Dương Bách Xuyên cũng thấy yên tâm hơn.
Mà vào đúng lúc này, từ bên trong truyền ra một giọng nói: "Nhóc con nhân tộc vào đi…"
Dương Bách Xuyên lập tức sững sờ khi nghe thấy giọng nói này.
Giọng nói này rõ ràng là giọng nói của một con người, hơn nữa nghe rất vang dội hữu lực, giọng nghe như tiếng chuông lớn.
Nhưng lời nói của hắn ta thì lại cực kỳ bất thường.
Trong câu nói vừa rồi của mình, đối phương đã gọi hắn là nhóc con Nhân tộc.
"Chẳng lẽ không phải là nhân loại ư?"
Dương Bách Xuyên nói thầm một tiếng trong lòng, rồi sau đó hắn lập tức sửng sốt.
Nếu không phải là nhân loại, vậy chỉ có thể là Yêu tộc.
Mà phàm là Yêu tộc có thể nói ra tiếng người thì đều không phải nhân vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127677/chuong-1630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.