“Cảm ơn ~” Hồ Tiên Nhi ít nói hiếm khi nói lời cảm ơn với Dương Bách Xuyên.
“Không cần, mọi người đã coi tôi là đội trưởng, thì tôi phải có nghĩa vụ cứu mọi người.”
Đang nói chuyện, Dương Bách Xuyên quan sát chiến trường, lúc này Chiếm Khánh Nhân không có bị Hồ Tiên Nhi kéo chân, chém giết trong đó nhẹ nhàng hơn không ít.
Phía bên kia tiểu hòa thượng Liễu Phàm và Trần Trầm Hương cũng chưa xuất hiện biến đổi gì, nhìn qua bọn họ vẫn có thể kiên trì thêm, ban đầu Dương Bách Xuyên định nghĩ cách cứu viện Trần Trầm Hương, nhưng nghĩ đến mấy đệ tử đại tông môn quá để ý thể diện nên vẫn không đi qua.
Nếu vẫn muốn qua đó, có lẽ Trần Trầm Hương cũng không muốn anh cứu một thằng đàn ông như anh ta.
Lúc này đột nhiên Mai Thi Dĩnh lên tiếng: “Anh Dương, mau nhìn kìa ~”
Dương Bách Xuyên quay người lại nhìn theo hướng ngón tay Mai Thi Dĩnh chỉ, thấy bên cạnh bọn họ chính là ngọn núi.
Không ngờ đi lùi chừng ba trăm mét đã đến ngọn núi động Hắc Liên.
Trên núi cây cối sinh sôi, chỉ cần lên núi trốn vào trong rừng cây, ít nhất có thể giảm bớt chút lực tấn công từ đám yêu thú Chim Chín Đầu.
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên vội vàng hét lớn về phía ba người trong sân: “Phía sau chúng ta là ngọn núi mọi người mau rút lui lên núi.”
Sau khi hô xong ba người Chiếm Khánh Nhân bắt đầu rút lui, rất nhanh đã đến.
Dương Bách Xuyên nói với Mai Thi Dĩnh và Hồ Tiên Nhi: “Chúng ta lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127559/chuong-1512.html