Dương Bách Xuyên vô cùng phiền muộn, thầm nói trong lòng: "Tôi cmn không nhớ là từng chọc vào cô. Lần trước là lườm nguýt, lần này là thái độ lạnh lùng khiến tôi nghẹn lời, đây là tình huống quái quỷ gì thế?"
Mặc dù rất khó chịu với Hồ Tiên Nhi, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn lấy khăn tay ra: "Đây là chiếc khăn cô đánh rơi lúc đi qua vách núi, tôi trả lại cho cô."
Hồ Tiên Nhi sửng sốt. Cô ta đã tìm chiếc khăn luôn mang theo bên mình vài ngày, nhưng không ngờ nó lại nằm trong tay Dương Bách Xuyên. Thì ra cô ta đánh rơi khăn lúc đi qua vách núi, bị Dương Bách Xuyên nhặt được.
Vẻ mặt trở nên ấm áp hơn một chút, cô ta vươn tay nhận khăn: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn, vật về với chủ mà thôi." Dương Bách Xuyên đáp.
Anh nhìn ra Hồ Tiên Nhi có địch ý với mình, nhưng không nghĩ ra mình đắc tội với đối phương lúc nào.
Dương Bách Xuyên chưa từng đắc tội người nhà họ Hồ ở Đông Bắc, chứ đừng nói chi đến Hồ Tiên Nhi.
Thấy Hồ Tiên Nhi định đi, Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi: "Cô Hồ, tôi từng đắc tội cô sao?"
Hồ Tiên Nhi nhìn anh, lạnh nhạt cất lời: "Anh có ý gì? Chúng ta không quen không biết, sao anh lại nói vậy?"
"Không thì tại sao ánh mắt cô nhìn tôi lại lộ vẻ thù địch như vậy? Lần trước ở vách núi cũng thế, lần này cũng vậy. Nếu Dương mỗ đắc tội cô Hồ chỗ nào thì mong cô nói rõ." Dương Bách Xuyên rất khó chịu với thái độ thù địch khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127513/chuong-1466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.