Nhìn hai người, Dương Bách Xuyên hỏi: “Đừng lo lắng, tôi cũng không nhỏ nhen như thế, các cậu là người mới, sao lại biết tôi? Còn hóa thành tro cũng nhận ra? Ha ha, đúng rồi, Lý Đại Nghị có ở công ty không?”
Dương Bách Xuyên trêu ghẹo một câu.
“Khụ khụ, chủ tịch ông Lý đang đi công tác với chủ tịch Lưu, hiện tại bên tổng bộ Cố Đô là do đội trưởng mới tới của chúng tôi quản lý. Chúng tôi biết ngài là bởi vì đội trưởng mới tới treo một tấm ảnh của ngài trong phòng huấn luyện của chúng tôi, yêu cầu sớm muộn gì chúng tôi cũng phải hô khẩu hiệu với ảnh chụp của ngài!”
Dương Bách Xuyên vừa nghe xong, cảm giác đội trưởng này nịnh nọt khá thú vị, mỗi ngày đều nhìn ảnh của mình, bảo sao hai nhân viên bảo vệ này đã nhận ra mình từ xa.
“Còn ông Lý à? Đọc khẩu hiệu gì?” Dương Bách Xuyên cảm thấy rất thú vị.
“Đội trưởng mới của chúng tôi nói sau này gọi tổng giám đốc Lý - Lý Đại Nghị là ông Lý, khẩu hiệu là chủ tịch mạnh khỏe!” Đại Cá giành nói trước.
“Chỉ câu này thôi?”
“Vâng, chỉ câu này thôi.”
“Được rồi, đưa tôi đi xem đội tưởng mới tới của các cậu, thằng nhóc này có tiền đồ đấy, ha ha.”
“Chủ tịch, đội trưởng của chúng tôi đang ở phòng huấn luyện, tôi dẫn ngài qua, Đại Cá đứng gác đi.” Tam Mao sợ Đại Cá nói sai, cậu ta tự mình dẫn Dương Bách Xuyên đi.
Mà Dương Bách Xuyên lại là hiếm khi có hứng thú, tới nay chưa từng đến bộ phận an ninh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127389/chuong-1342.html