Dương Bách Xuyên nheo mắt nhìn mấy người này cười lạnh nói: “Nếu Lão Phong tặng đan dược cho các người thì coi như xong, Vân Môn tôi không thiếu mấy viên đan dược đó, nhưng cuộc đời Dương Bách Xuyên tôi hận nhất chính là thời điểm quan trọng mất mạng, xong việc thì ba phải nói vuốt đuôi chẳng làm được chuyện gì, đừng nói các người có tu vi Tiên Thiên tầng năm, cho dù Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn, Vân Môn tôi cũng không cần loại rác rưởi như các người, cút ~”
Mấy người đó bị lời nói của Dương Bách Xuyên làm cho mặt đỏ tai hồng, nhất là khi câu cuối cùng được nói ra, bọn họ lập tức hoảng sợ, lúc trước Dương Bách Xuyên đại sát tứ phương bọn họ đều đứng bên cạnh xem rất rõ ràng, sợ chọc giận Dương điên, cả đám nhanh chóng bỏ chạy.
“Thứ gì ~” Nhìn cả đám rời đi như bỏ trốn, Dương Bách Xuyên tự nói, Vân Môn cần những người có cấp bậc Tiên Thiên, nhưng không phải ai cũng được, ở trong lòng Dương Bách Xuyên, nhân phẩm được đặt lên đầu, sau này Vân Môn chắc chắn sẽ đoàn kết thân mật, anh không cần một đám tư lợi ích kỷ ba phải.
Ngay sau đó Phong Thiên Nhai xấu hổ cười với Dương Bách Xuyên, dẫn người đi quét dọn chiến trường, Dương Bách Xuyên đi đến bên cạnh Đàm Miêu nói: “Đàm Miêu, lần này tôi thiếu anh một ân tình, đúng rồi, anh giải quyết hậu quả ở đây không thành vấn đề chứ?”
“Tiên sinh yên tâm, tôi sẽ xử lý chỗ này, tôi cũng không có giúp được cái gì, ngài muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127290/chuong-1243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.