Những người còn lại, âm thanh kêu rên liên tiếp, một đám tự phế đi đan điền.
“Cút ~”
Nếu Dương Bách Xuyên đã nói, bọn họ tự phế tu vi sẽ buông tha bọn họ, điểm này anh vẫn có thể làm được.
Chờ những người này rời đi, Thiên Tuyệt đi lên phía trước có chút lo lắng nói: “Sư tổ, ngài thả những người này đi, không phải sẽ gia tăng thù hận giữa ngài và tông môn phía sau bọn họ hay sao?”
“Ha ha, giết bọn họ, tông môn sau lưng bọn họ sẽ không biết sao? Giữ những người này, danh hiệu Dương điên này của tôi, mới có thể càng làm kinh sợ lòng người hơn.”
Dương Bách Xuyên nhìn về phía chân trời xa xăm mà nói.
“Sư tổ cao kiến.” Thiên Tuyệt nịnh hót một câu, nhưng trong lòng lại nói thầm: “Lão nhân gia ngài đang kéo thù hận thì có ~”
Trang viên nhà họ Hồng để lại thi thể đầy đất, mùi máu tanh nồng nặc, Dương Bách Xuyên nói với Phong Thiên Nhai: “Lão Phong dẫn tất cả thần binh đi đi, đừng bỏ qua tinh thạch Tiên Thiên, kiểm tra nhà họ Hồng.”
“Được, tiên sinh.” Phong Thiên Nhai nhếch miệng cười nói, ông ta rất vui vẻ.
Lần này ông ta biết mình đã gặp may, vốn đơn thuần chỉ là thực hiện lời hứa với Dương Bách Xuyên, đến giúp Triệu Nam gây phiền phức với nhà họ Hồng, cũng ôm tâm tư có lẽ sẽ chết, không ngờ Dương Bách Xuyên vẫn còn sống, làm một người từng trải, Phong Thiên Nhai biết từ giờ trở đi, Dương Bách Xuyên cùng Vân Môn sẽ chân chính chấp nhận mình.
Ngay sau đó Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127289/chuong-1242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.