Dương Bách Xuyên cũng biết mình không nói rõ, cười khổ giải thích: “Ngài Tô, ông hiểu lầm rồi, cũng tại tôi không nói rõ. Là như này, lúc trước tôi quen Tô Cẩn, phát hiện cô ấy rất thích hợp để tu… Ừm, rất hợp tu luyện võ công, ý của tôi là muốn đưa Tô Cẩn vào Vân Môn tôi tu luyện võ đạo, không biết ngài Tô và Tô Cẩn có đồng ý không?”
Lúc này Dương Bách Xuyên nói rõ.
Trong lòng Tô Cẩn vui đến mức sắp nhảy dựng lên, cô rất thích luyện võ, chú Phong không dạy cô võ công, lúc này anh Xuyên mạnh hơn muốn cô luyện võ, cô đột nhiên nói lớn: “Anh Xuyên, em đồng ý, đồng ý!”
Còn với Tô Tâm Hà thì hạnh phúc đến quá đột ngột, không ngờ Dương Bách Xuyên lại nói việc này.
Trước kia cũng nghĩ tới việc để Phong Thiên Nhai truyền thụ võ công cho con gái, nhưng bất kể là Phong Thiên Nhai hay là một cao thủ khác bên cạnh ông cụ trong nhà đều rất truyền thống, vốn không nhận nữ đệ tử.
Sau khi con gái đồng ý trước, Tô Tâm Hà mới phản ứng lại, vui mừng nói: Tôi Tôi Tôi… Tôi đồng ý, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài. Bé Cẩn, nhanh bái sư đi!”
Mặt Tô Tâm Hà ửng hồng, nói với Tô Cẩn.
Nhưng bị Dương Bách Xuyên ngăn lại, nói: “Bái sư thì không cần, thật không giấu, tôi nhận ba học trò nhưng không có thời gian dạy dỗ, thật sự rất hổ thẹn. Sau khi Tô Cẩn vào Vân Môn, tôi sẽ sắp xếp người chuyên môn truyền thụ võ công cho cô ấy.”
Dường như Tô Cẩn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127234/chuong-1187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.