Cảm ơn mọi người đã chiếu cố bọn họ từ nhỏ, Dương Bách Xuyên và Dương San San từ nhỏ không cha không mẹ, người trong thôn đều đối với một nhà ba người họ Dương này cũng rất quyết tâm, phần ân tình này, bà nội anh bảo không thể nào quên được.
Hiện giờ mọi thứ đã trải qua tốt hơn, càng không thể quên.
Chuyện này thì Dương Bách Xuyên cũng đồng ý hoàn toàn, cho nên anh cho người đem tu sửa thôn thành một khách sạn cùng với một khu du lịch sinh thái, để giúp mọi người trong thôn có việc làm kiếm tiền, dù nhiều hay ít, cũng chính là một phần tấm lòng đáp lễ của anh.
Đi từ nhà này sang nhà khác, đều tặng đi lễ vật cũng bọn họ lại nhận về lễ vật khác, người trong thôn bây giờ đối với nhà họ Dương cũng là lời hay ý đẹp, mọi chuyện cũng dần ổn thỏa, cho dù có chuyện gì thì cũng có Dương Bách Xuyên an bài thỏa đáng.
Sau khi nhận cát ngôn từ một nhà khác, Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng đi đến nhà của Lưu Tích Kỳ.
Ban đầu anh muốn Lưu Chấn Quốc cũng đi chuyển đến thôn cũ, nhưng bởi vì hắn là bí thư chi bộ thôn, cũng thích làm công việc này, sống chết đều không muốn đi.
Ở trong lòng Lưu Chấn Quốc cũng biết Dương Bách Xuyên và đứa con của ông Lưu Tích Kỳ gặp chuyện ở công ty, đối với Dương Bách Xuyên cũng không phản đối, xem anh như một nửa đứa con trong nhà.
Ở trong phòng khách, Lưu Chấn Quốc nói: “Dương Bách Xuyên, người dân trong thôn vì bày tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4127140/chuong-1093.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.