Dương Bách Xuyên nở nụ cười quỷ dị, một câu đàm chủ đại nhân cũng không đơn giản làm người áo trắng cũng có chút cảm giác kinh ngạc,
Dương Bách Xuyên có sư phụ Vân Thiên Tà ở bên cạnh, đã thăm dò gần hết chi tiết của cô, nhưng cô ấy lại không biết Dương Bách Xuyên có một vị sư phụ cao thủ tồn tại.
Vì vậy cô không nghĩ nhiều về lời nói của Dương Bách Xuyên, nhìn anh chậm rãi mở miệng: “Không biết đạo hữu có phải là truyền nhân của Võ Đang?”
Dưới cái nhìn của Dương Bách Xuyên, dường như cô vừa hiểu biết anh, rồi lại không hiểu biết.
Có lẽ chỉ đoán được thân phận của anh, còn truyền thừa thì giống như nhiều người suy đoán, cô ấy cũng không xác định. Còn việc nói anh là Luyện Khí cổ sĩ, có lẽ chính cô tự nhìn ra manh mối nhưng không xác định.
Nhìn cô, Dương Bách Xuyên cười nói: “Tôi và Võ Đang không có bất cứ quan hệ nào, sư môn của tôi là Vân Môn.”
Dương Bách Xuyên biết được cô là một người cá, biết được thực lực của cô từ trong miệng của sư phụ Vân Thiên Tà, nhưng lại không nghĩ ra được vì sao cô trở thành đàm chủ Thần Long Đàm để trợ giúp Nhân tộc.
Điểm này cực kỳ không hợp tình lý.
Người và yêu chính là hai chủng tộc cách xa vạn dặm.
Không chém giết lẫn nhau đã cảm ơn trời đất, dựa vào cái gì một người cá như cô lại trở thành thần bảo hộ của Hoa Hạ?
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, âm thầm cân nhắc, nếu chính mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4126804/chuong-757.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.