“Coi như vậy, cậu là Dương Bách Xuyên?” Người mặc áo trắng hỏi.
“Là tôi, ngài biết tôi? Xin hỏi… Người dùng linh thức dò xét hai lần trước là tiền bối?” Dương Bách Xuyên hỏi lại, bây giờ anh đã xác định bóng người nhìn thấy trên núi khi đi vào Thần Long Đàm chính là người này, không phải là ảo giác của bản thân.
“Lần trước nghe Ngô Nam và Vương Huyền Cơ kể về cậu, có thể luyện chế đan Bồi Nguyên, hiện tại chỉ có Võ Đang, cậu không phải người Võ Đang, muốn không biết cũng khó.
Còn việc dùng linh thức dò xét, chính là tôi. Không ngờ đạo hữu có thể cảm nhận được, lần đầu tiên dò xét đã cảm thấy đạo hữu không phải người bình thường, lần thứ hai ở phòng luyện đan, tôi cảm nhận được sự dao động cường đại của linh khí, nên tò mò liếc nhìn đạo hữu, có chút mạo phạm.
Bây giờ tôi có thể khẳng định, đạo hữu tuyệt đối không phải võ cổ giả, có lẽ là Luyện Khí cổ sĩ đúng chứ?”
Người mặc áo trắng nói xong, Dương Bách Xuyên cực kỳ chấn động.
Chuyện anh là người tu chân, ngoại trừ người nhà, anh chưa nói cho bất cứ ai, nhưng lại bị người trước mắt nói toạc ra.
Quan trọng hơn người ta nói là dùng linh thức quan sát anh.
Dùng linh thức quan sát. Khoảng cách nơi này đến phòng luyện đan là 200 mét.
Điều này có nghĩa gì?
Thuyết minh linh thức của đối phương có thể mở rộng ít nhất 200 mét.
Mà linh thức của Dương Bách Xuyên mới chỉ có 27 mét.
Từ trong lời nói của người mặc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien-vo-dich-tien-nhan-ngao-the-tien-gioi/4126803/chuong-756.html