Editor: Tiểu Ly Ly.
"Có ý gì?"
"Trở mặt, đánh Thái A ngươi!"
"Bổn tọa ngược lại không nhìn ra, Thiên Âm đối với ngươi lại có mấy phần quan trọng." Lưu Quang dừng chân, thấy vẻ mặt của hắn cũng không giống như nói giỡn, bỗng ngưng ra một chút nụ cười diễm lệ, bén nhọn mà nguy hiểm: "Mặc Tử Tụ, ngươi thật sự cho rằng, bổn tọa không dám đánh với ngươi? Nếu như ngươi dám dẫn dắt ma chúng tấn công Thái A ta, bổn tọa sẽ làm cho ngươi có đi không về!"
"Hứ!" Mặc Tử Tụ quay đầu lại nhìn hắn, không thèm để ý cười: "Chó cùng đường quay lại cắn sao?"
"Ta với ngươi liền bàn luận một chút được không? Nhiều năm không giao thủ với ngươi, ngược lại làm cho bổn tọa hoài niệm vô cùng." Đột nhiên mắt Lưu quang co rụt lại, lập tức trường kiếm xuất hiện ở trong tay, đang muốn ra tay, bên cạnh hai người truyền đến một giọng nói rất nhỏ: "Đông Phương sư tỷ, lần này tiểu tiện nhân Thiên Âm không sống được chứ!"
Hai người đồng thời nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy hai nữ tử một hồng một trắng đang đi với nhau, nhỏ giọng trò chuyện.
Là Đông Phương Vân và Vân Lam bị Lưu Quang trừng trị sáu năm trước, vẻ đẹp của hai người trước sau như một, đối với Thiên Âm tràn đầy ghen ghét cũng chưa từng thay đổi.
Đông Phương Vân nói: "Bị trường kiếm của ta đâm xuyên qua ngực, cho dù nàng có muốn sống, cũng không sống nổi! Hừ! Ai kêu nàng không có mắt, sáu năm trước khiến Lưu Quang chơi chúng ta, chỉ là một tên ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-qua-me-nguoi-do-de-pham-thuong/647116/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.