Editor: Tiểu Ly Ly.
Nâng lên gương mặt đầy nước nắt, Thiên Âm mừng rỡ khi thấy được khuôn mặt quen thuộc, cuối cùng nghĩ tới món canh của mình, vì vậy đến lôi kéo Trọng Hoa bước đi.
"Sư phụ, con đặc biệt vì người mà hầm canh, người nếm thử một chút?"
"Vi sư không nên...... Được rồi."
Vốn muốn nói không cần, nhưng đôi mắt long lanh tha thiết nhìn hắn thì lúc này hắn không thể nói ra lời cự tuyệt.
Thấy hắn gật đầu, Thiên Âm ngay lập tức kích động không dứt: "Sư phụ, người nhất định phải uống hết, đây là tấm chân tình của đồ nhi!"
Trong sân, hoa Anh Đào tung bay.
Thiên Tuyết nhìn chén canh bị Trọng Hoa vừa uống đã thấy đáy, nó ngồi thẳng lên trừng to mắt.
Thiên Âm cũng khiếp sợ không lời nào có thể diễn tả được, một lúc lâu sau mới chậm rãi định thần lại, lắp bắp nói: "Sư Sư phụ, ngài đã rất lâu rồi chưa uống qua canh sao?"
Trọng Hoa kỳ quái nhìn nàng một cái, đặt chén trong tay xuống: "Không phải ngươi muốn vi sư uống hết sao?"
"Con....." Thiên Âm ôm bụng cười té xuống đất với Thiên Tuyết.
"Oa ha ha......"
Sư phụ, thật là đáng yêu!
Cười cười, cười đến chảy ra nước mắt.
"Sư phụ, lần sau không nên vì đồ nhi đi làm chuyện nguy hiểm như vậy rồi, đồ nhi chết không có gì đáng tiếc, nhưng sư phụ nhất định phải sống sót thật tốt, đứng ở chỗ cao nhìn xuống chúng sinh!"
Đó mới là sư phụ trong cảm nhận của nàng!
Trọng Hoa đã sớm nhìn ra sự khác thường của nàng, viền mắt nàng sưng giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-qua-me-nguoi-do-de-pham-thuong/647108/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.