Editor: Tiểu Ly Ly.
Hồng Trang vuốt vuốt cửu thiên lăng trên tay, vẻ mặt đắc ý: "Coi như ngươi thức thời. Nhưng mà ngươi cho rằng như vậy thì xong rồi sao?"
Thiên Âm lại ho ra một ngụm máu, trong lòng kinh sợ, trái ớt nhỏ Hồng Trang này, nhiều năm không thấy, ra tay càng nặng hơn rồi. Nếu không phải trong tình huống cấp bách vừa rồi mình tránh kịp, chẳng phải đã bị tê liệt ngã xuống đất sao.
Nghĩ đến đây, trên mặt nàng cười điềm đạm: "Đương nhiên ta cảm thấy chuyện này còn chưa xong. Có người nói cho ta biết, gậy ông đập lưng ông, nếu ta đánh người bị thương, sẽ không gọi là khi dễ ngươi mà là ta đang tự vệ, Chưởng Môn sư bá sẽ không trách ta đâu."
Hồng Trang kinh ngạc cười lạnh: "Bằng với ngươi? Ngươi là đang nằm mơ sao?!"
"Không không không, từ trước tới giờ giấc mơ tốt đẹp như vậy ta không dám mơ." Thiên Âm cúi đầu nhìn Thiên Tuyết, sau đó làm ra vẻ muốn nói rồi lại thôi, trong lúc lơ đãng nhìn phía sau lưng Hồng Trang, vui mừng kêu lên: "Sư phụ!!"
Hồng Trang khiếp sợ chột dạ nhanh chóng xoay người nhìn lại, chỉ thấy trời xanh mây trắng, làm gì có bóng dáng của Trọng Hoa, lập tức nàng ta biết mình bị lừa, sắc mặt đỏ bừng tức giận kêu lên: "Khốn kiếp......"
Một tiếng gầm lên phát ra từ trong cổ họng, nhìn khuôn mặt ngây thơ tươi cười của Thiên Âm ngay trước mặt, trong lòng nàng ta hoảng sợ phát run.
Cái tên ăn xin này, ở bên cạnh mình lúc nào?
"Thật xin lỗi!"
Thiên Âm cười một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-qua-me-nguoi-do-de-pham-thuong/647095/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.