Nét mặt Lưu Cẩn lại quay về vẻ nghiêm túc ngàn năm không đổi: “Huyền Lam trưởng lão có một quả tim rừng càng già càng cay, một con chim nhỏ không đủ làm lão ta tự vẫn đâu.”
Thiên Âm suy nghĩ một chút, dường như câu trả lời của hắn không phải đáp án mình muốn biết.
Vừa nghĩ, có thể lên làm chưởng môn, nghĩ tới nhất định tâm tư không thể so sánh với loại nhân vật nhỏ như mình được, thì nhẫn nại không hỏi thăm tiếp.
“Vậy....... Chưởng môn đại nhân, con đi nha? Sư phụ nói không có chuyện gì thì đừng chạy loạn, để tránh gặp người ma tộc.”
Ánh mắt Lưu Cẩn khẽ động, cười nhạt: “Không vội, Thiên Âm. Bổn tọa hỏi con, con thấy giữa tiên giới và nhân giới, cái nào tốt hơn?”
Thiên Âm không hiểu vì sao hắn hỏi như vậy, chỉ thật thà trả lời: “Đương nhiên là tiên giới tốt.”
“Tốt ở đâu?”
“Hình dạng con gà đẹp hơn một chút, thịt nướng ra lại càng ngon hơn một chút.”
Lúc này, Thiên Âm cũng không biết thứ nàng ăn vào trong bụng là tiên hạc gì đó. Nàng chỉ tưởng là một loại gà tiên biết bay.
Bàn tay đưa ra định xoa đầu nàng của Lưu Cẩn cứng đờ rút về.
“Ngoài ra,..... ưm, bổn tọa không thể không sửa chữa cho con, cái thứ bị con ăn gọi là chim hạc, tiên hạc, không phải gà.”
Thiên Âm giật mình.
Sau đó kêu thất thanh một tiếng cực kỳ ảo não: “Con lại ăn tiên hạc ư? Thật có lỗi quá! Ở nhân gian, dù sao tiên sinh kể chuyện vẫn hay nói, tiên hạc có sứ mệnh trọng đại, lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-qua-me-nguoi-do-de-pham-thuong/647059/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.